6

Tưởng đã thoát nạn, Thẩm Tham lại bị lôi đi “cải tạo” lại cái phong cách dị hợm kia.

Tôi ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ bù vì lệch múi giờ.

Ai ngờ ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Gã đàn ông đáng lẽ đang ở nước ngoài xa xôi lại đỏ hoe mắt chặn ở cửa tra hỏi: “Anh là loại người đê tiện lắm sao? Em nói bỏ là bỏ thế à.”

Tôi sợ đến mức mặt mày biến sắc: “Sao anh tìm được đến đây?!”

Tôi chưa bao giờ nói địa chỉ cụ thể ở trong nước cho anh ta biết.

Nhìn bộ dạng này của anh ta, chắc là tôi vừa mới đi chân trước, chân sau anh ta đã đuổi theo rồi.

Không biết nghĩ đến điều gì, tôi lộ ra vẻ mặt vừa không thể tin nổi vừa bừng tỉnh ngộ.

Rồi đưa ra kết luận: “Anh theo dõi tôi?!”

Vẻ mặt chực khóc của gã đàn ông lập tức biến mất.

Anh ta giữ chặt tay tôi đang định gọi cảnh sát, ánh mắt oán trách nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ: “Trước đây em nói sợ bị cướp điện thoại, đã cố tình cài đặt thiết bị theo dõi hai chiều trên điện thoại của em và anh.”

“Đừng nói với anh, chuyện này em cũng quên rồi đấy.”

Vẻ mặt tôi sững lại.

Hình như đúng là có chuyện như vậy.

Hồi ở nước ngoài, thường xuyên gặp phải chuyện đang đi bộ đàng hoàng trên phố, đột nhiên có người lao ra giật điện thoại rồi bỏ chạy.

Tôi thực sự sợ hãi.

Bùi An một tay đeo balo, mạnh mẽ chen vào, một tay ôm lấy tôi, gục đầu lên vai tôi, không nhúc nhích, giọng nói nghèn nghẹn:

“Em không nói tiếng nào đã chạy mất, bỏ lại một mình anh, xem ra em thật sự muốn đá anh rồi.”

Tôi không nói gì, vì đúng là tôi từng có ý nghĩ đó.

“Nếu em để ý chuyện anh đòi danh phận, vậy sau này anh sẽ không nhắc đến nữa, làm cái gối ôm không thể ra ánh sáng của em cũng được….Em cho anh một câu trả lời chắc chắn đi, được không?”

Tôi ngáp một cái, nghiêng người cho anh ta vào.

“Đừng nói những chuyện này vội, em buồn ngủ lắm. Ngủ dậy rồi thảo luận rõ ràng những chuyện này, được không?”

Bùi An gật đầu: “Được.”

Chúng tôi tạm thời đạt được thỏa thuận, nằm trên cùng một chiếc giường đắp chăn ngủ bù lệch múi giờ.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy con gấu bông A Bối Bối mình đang ôm đột nhiên có cảm giác khác lạ.

Bùi An một bên lén lút ném con A Bối Bối của tôi xuống cuối giường, một bên thản nhiên ôm tôi vào lòng, làm xong những việc này mới hài lòng nhắm mắt lại.

Thoải mái rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play