5
Sau khi nhìn rõ đó là thứ gì, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi.
“Từ bây giờ, em có thể cùng anh chàng tóc vàng của em bỏ trốn không cần lo bố mẹ ngăn cản nữa.Trường học thì sáng nay chị đã giúp em làm thủ tục bảo lưu rồi, hộ khẩu cũng tách ra rồi.”
Nếu không phải vì chín năm giáo dục bắt buộc, ngoại trừ trường hợp vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, không được phép đuổi học sinh, tôi thật sự muốn làm thủ tục thôi học cho nó.
Đã không học được nữa, sớm tiếp xúc với xã hội, học một kỹ năng cũng tốt.
Tôi chậm rãi nở một nụ cười: “Từ bây giờ, gia đình không liên quan gì đến em, cũng không có nghĩa vụ chu cấp tiền cho em.”
“Chúc mừng, em đã tròn mười tám tuổi và được tự do.”
Đây được coi là một bản tuyên bố miễn trừ trách nhiệm.
Dù là kết hôn với anh chàng tóc vàng kia để sinh con hay nửa đêm lái xe độ thể hiện độ ngầu, tất cả đều không liên quan đến tôi.
Mười tám tuổi, nó phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Thẩm Kiều hét lên, khóc lóc om sòm.
Tôi tặc lưỡi, trở tay tát nó một cái, sai người lôi nó ra ngoài.
Tiện tay xóa luôn dấu vân tay của nó khỏi khóa cửa thông minh của nhà.
“Bây giờ khóc là quá sớm đấy.”
Tôi nhìn chằm chằm nó, mặt không cảm xúc: “Hôm đó em trèo tường ra ngoài hẹn hò với anh chàng tóc vàng của em, bị một cô giáo gọi lại bảo xuống, cô ấy thậm chí còn tốt bụng dang tay ra định đỡ em.”
“Em đã làm gì? Em sợ không hẹn hò được, trong lúc cấp bách đã đá vào vai cô giáo ấy một cái. Cô ấy ngã xuống, ôm bụng. Lúc đó em nói – Bà bầu, có thai rồi còn lo chuyện bao đồng. Em tưởng bố mẹ đã giúp em ém nhẹm chuyện này rồi, đúng không?”
Tối hôm đó xem camera giám sát bố gửi qua, tôi tức đến mức choáng váng.
Không hiểu sao một đứa trẻ ngoan ngoãn trước đây lại trở nên nổi loạn và ngang ngược như vậy.
Lời vừa dứt, tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại gần, tôi chậm rãi bổ sung:
“Thực ra không phải. Đó là vì bố mẹ biết còn nửa tháng nữa em mới đủ tuổi thành niên, lúc đưa tiền xin lỗi người ta, đã đặc biệt cầu xin họ đợi em thành niên rồi mới truy cứu chuyện này. Dạy con không tốt là lỗi của họ, đại nghĩa diệt thân cũng là điều nên làm.”
Nhưng họ dù sao cũng là bố mẹ, sợ nhìn thấy nó khóc sẽ mềm lòng, nên để tôi ra mặt là thích hợp nhất.
Em gái tôi bị đưa lên xe cảnh sát.
Thẩm Tham bên cạnh mặt mày tái mét, kinh hãi nhìn tôi.
Tôi cố ý véo mũi nó một cách thân mật, an ủi: “Đừng lo, chuyện em làm không đến mức tội ác tày trời như vậy.”
“Chị sẽ không…”
Lời còn chưa nói hết, cậu thiếu niên mười tám tuổi theo phong cách Sát Mã Đặc đang tuổi nổi loạn đột nhiên quỳ sụp xuống, ôm chân tôi gào khóc.
“Chị ơi – em sai rồi, em không dám nữa đâu!”