1
Nhà tôi thuộc dạng giàu mới nổi.
Khác với những gia tộc có gốc gác lâu đời, nhà tôi theo đuổi phương pháp giáo dục linh hoạt.
Ngay từ hồi cấp hai, tôi đã “thức tỉnh”.
Biết mình là chị gái của nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến não tàn, mà nữ chính lại chính là con em gái đang nghịch đất và thằng em trai đang quẹt mũi của tôi.
Nghĩ đến cảnh sau này hai đứa báo đời này sẽ bước lên con đường ngược thân ngược tâm không lối về, tôi lại thấy buồn nôn.
Chẳng vì lý do gì cả, tôi tẩn cho chúng nó một trận.
Lúc mẹ tôi hỏi tại sao lại đánh em, ánh mắt ghê tởm của tôi không hề che giấu, chỉ thẳng vào cô bảo mẫu đang trông trẻ bên cạnh:
“Cô ta, cho nghỉ việc. Con không chấp nhận nổi thằng em thì liếm nước mũi ăn vặt, con em thì nặn đất sét thành hình cục phân, thế mà kẻ xúi giục còn đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ.”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Bà lặng lẽ rút bàn tay đang nắm tay bọn trẻ ra, âm thầm rửa tay thật kỹ theo quy trình bảy bước hồi lâu.
Cô bảo mẫu nhận lương tháng này rồi bị cho thôi việc.
Trước khi tôi ra nước ngoài, hai đứa nhóc vẫn cực kỳ ngoan ngoãn, chuẩn mực.
Chúng gần như răm rắp nghe theo lời tôi. Tôi tò mò hỏi: “Sao chị phê bình mà các em không bao giờ cãi lại thế?”
Chẳng lẽ là vì sợ hãi trước uy quyền của bà chị này?
Thằng em chuẩn bị lên lớp ba nhanh nhảu rót nước, con em gái bên cạnh từ tốn trả lời:
“Tại vì kinh nghiệm cho thấy, trong quá trình cãi lại, tụi em sẽ dần dần nhận ra mình sai ở đâu.”
Mà còn sai rất ngớ ngẩn nữa.
Tôi hài lòng gật đầu, yên tâm ra nước ngoài.
Không chỉ vậy, trong thời gian đó, tôi còn “bao nuôi” một người bầu bạn để làm ấm giường.