06
Không lâu sau, Lục Châu bưng ra hai chiếc bánh mì kẹp.
Anh ấy khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Cả quá trình ăn sáng anh không nói với tôi một lời, dường như sợ tôi lại buột miệng ra mấy câu “hổ báo” gì đó.
Sau khi Lục Châu ra ngoài đi làm, tôi buồn chán nên gọi tài xế đi mua một đống đồ trang trí về nhà.
Tôi trải thảm mềm cho phòng khách, treo rèm cửa xinh xắn lên khung cửa sổ.
Ngay cả bộ ga gối trong phòng ngủ cũng được tôi thay bằng màu hoa nhí mà mình thích.
Nhìn căn nhà sau khi được dọn dẹp, tôi không nhịn được mà thấy mũi cay cay.
Căn nhà này, gần như là hình ảnh về tổ ấm nhỏ mà tôi và Lục Châu từng mơ ước khi còn sống ở căn hộ thuê.
Chiều đó, tôi hẹn cô bạn thân Thẩm Nhan đi uống trà chiều.
Vừa ăn được nửa buổi, đã gặp mấy người quen.
“Kìa, chẳng phải là Tần Nhiên sao? Lâu quá không gặp nha.”
Chúng tôi còn chưa kịp lên tiếng, mấy người kia đã ngồi xuống luôn. Nhìn bộ dạng là định ăn ké cho bằng được.
Thật ra tôi biết thừa mục đích của họ là gì.
Chẳng qua là thấy nhà tôi phá sản, muốn tới khoe mẽ một chút, tiện thể buông vài câu châm chọc.
Trong số đó còn có nữ chính Phương Thanh Chỉ, hiện tại là vị hôn thê của Lục Hoài Xuyên. Cô ta ngồi trong đám đông, tỏ vẻ rụt rè yếu ớt.
“Ai da, đầu óc tôi đúng là chập mạch rồi, Tần Nhiên mới kết hôn hôm qua đấy, suýt nữa thì quên chúc mừng. Mới cưới mà sống có ổn không?”
Tôi cười nhẹ, không nói gì.
Ai cũng biết Lục Châu không ưa tôi, nhìn tôi thế này thì tưởng tôi sống khổ, càng thêm được nước mà lấn tới.
“Nói gì thì nói, phụ nữ vẫn nên tìm người thật lòng yêu mình, biết quan tâm. Chứ chỉ dựa vào tiền thì sau này khổ thấy mồ.”
“Chuẩn luôn, tôi còn nghe nói mấy năm nay bên cạnh Lục tổng không có cô gái nào, có ông tổng còn lén đưa gái vào phòng anh ấy, kết quả bị đuổi thẳng. Ai nấy đều nghi ngờ anh ấy bị cong rồi.”
Phương Thanh Chỉ vốn đang buồn bực vì cãi nhau với Lục Hoài Xuyên, giờ nghe tôi còn thảm hơn thì liền nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm xen chút đắc ý và mỉa mai.
Nực cười. Tôi mà đến lượt mấy người này cười vào mặt?
Tôi lập tức cười nhạt, xoay xoay chiếc nhẫn cưới trong tay:
“Ai bảo chồng tôi không biết thương vợ? Tối qua ảnh đau lòng tôi tới mức ngủ cũng không chịu buông tay.”
“Lần thứ năm trong đêm, anh ấy còn bế tôi vào phòng tắm, nói rằng bao năm qua giữ thân như ngọc vì tôi, chỉ yêu mình tôi thôi. Nhìn mấy cô gái khác là cảm thấy có lỗi với tôi rồi.”
“Tôi còn mới mua vài bộ đồ nhỏ, tính mặc cho anh ấy xem tối nay đó. Mấy chuyện tình thú vợ chồng thế này, mấy người chắc chưa có cơ hội trải nghiệm đâu ha.”
Nghe đến lần thứ năm, đám người kia đều há hốc miệng như chưa từng thấy chuyện đời.
Mà tôi đâu có nói xạo. Trước kia khi còn yêu nhau, đúng là Lục Châu như vậy thật.
Tôi càng nói, sắc mặt đám người kia càng đặc sắc.
Ngay cả Thẩm Nhan cũng không nhịn được, kéo vạt áo tôi, tay chỉ về phía sau lưng tôi.
Tôi xoay người lại, liền thấy Lục Châu cùng mấy ông tổng đang đứng sau lưng chúng tôi.
Toang.
Không biết họ đứng ở đó bao lâu rồi.
Xem bình luận thì có vẻ… từ lúc cuộc nói chuyện bắt đầu.