05
Tôi bị giật mình, lưỡi dao trượt một phát, cắt vào tay.
“A!”
Lục Châu nhanh chóng bước đến bên tôi.
“Sao vậy?”
Tôi tội nghiệp giơ ngón tay lên cho anh ấy xem:
“Em định làm bữa sáng cho anh… giờ thì chảy máu rồi.”
Lục Châu nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay tôi, nắm tay siết chặt, gân xanh nổi lên, cố nhịn một lúc rồi mới quay mặt đi.
“Bị thương rồi thì đi băng bó, bữa sáng để anh làm.”
Tôi có phần tủi thân. Trước đây, mỗi lần như vậy, Lục Châu đều đau lòng đến mức ngậm ngón tay tôi trong miệng.
Quả nhiên, đàn ông có tiền là thay đổi.
“Muốn ăn gì?”
Lục Châu nhận lấy con dao từ tay tôi.
“Bánh mì kẹp giăm bông.”
Một câu nói đơn giản khiến ánh mắt anh lóe lên một tia xao động.
Trước kia, món tôi thích ăn nhất vào buổi sáng chính là bánh mì kẹp giăm bông do anh làm.
Cuối cùng, Lục Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ cắt giăm bông.
Người đàn ông không mặc áo, chỉ đeo mỗi chiếc tạp dề đứng trong bếp – nhìn thế nào cũng khiến người ta không thể rời mắt.
【Con nhỏ chết tiệt, ăn gì mà sướng vậy trời.】
【Cho tôi đóng hai tập thôi cũng được, tôi cũng muốn chôn mặt vào ngực phản diện mà hít vài cái.】
“Ra ngoài.”
Chắc là ánh mắt tôi nhìn quá mãnh liệt, đến mức Lục Châu không cần quay đầu cũng biết tôi đang nhìn anh.
Tôi bĩu môi:
“Làm gì ghê vậy, chỗ nào trên người anh mà em chưa hôn qua?”
Tôi chỉ dám nghĩ trong đầu, không ngờ lại lỡ miệng nói ra.
Vừa dứt lời, tai của Lục Châu lập tức đỏ rực như muốn chảy máu.
“Tần! Nhiên!”
Chưa kịp để Lục Châu quay lại, tôi đã vọt ra khỏi bếp như tên bắn.
【Không phải chứ, phản diện và nữ phụ lại ngọt ngào đến thế cơ à?】
【Nam nữ chính còn đang cãi nhau vì cô thư ký nào đó kìa, hai người mà tiếp tục ngọt thế này, tôi bỏ bên kia luôn đó.】
【Aaaa phản diện ăn miếng giăm bông dính máu của nữ phụ kìa, ai hiểu được cái XP của tôi chứ! Bệnh kiều thế này làm tôi thỏa mãn ghê.】