Editor: Cá
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Nhân viên thu ngân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vòng qua quầy thu ngân đi ra ngoài, còn hai cô gái kia chỉ lo la hét, cậu vẻ mặt buồn bực mà vò đầu: “Này này, các cô đừng chỉ biết hét chứ!”
Không kịp chờ câu trả lời, ngay giây tiếp theo, người trong trung tâm thương mại đối diện bắt đầu không ngừng ùa vào các cửa hàng lân cận, bước chân hỗn loạn, tiếng hét hoảng loạn tiếng thét chói tai xuyên thấu tận chân trời, . Cửa hàng tiện lợi cũng vậy, chẳng mấy chốc đã bị không ít người tràn vào, chiếm kín cả không gian vốn đã chật chội.
“Điên rồi.” “Sợ chết đi được.” “Biến thái.”
……Những lời như thế không ngừng tuôn ra.
Chu Ý đang muốn đi ra ngoài thì bị người ta chen ép trở lại trước cái bàn, nghe thấy từng trận xôn xao, cô theo ánh mắt của mọi người nhìn ra bên ngoài.
Từ góc đứng của cô có thể dễ dàng nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở ngoài kia.
Thì ra là có một tên côn đồ lực lưỡng đang cầm dao tấn công người khác,hắn là lao ra từ góc đường, xông vào đám đông chém ngang chém dọc, ánh mắt hung ác, toàn thân đầy máu, những vệt máu bắn lên khuôn mặt vốn đã xấu xí khiến vẻ ngoài của hắn càng thêm bạo ngược đáng sợ.
Nhìn dáng vẻ ước chừng là giết người vô tội vạ, khí thế hung ác, rất có loại cảm giác "người cản giết người, thần cản giết thần".
Chu Ý siết chặt chai sữa bò trong tay, không vội không vàng uống một ngụm, vừa lắng nghe đám người trốn vào cửa hàng kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
“Thằng đó ở ngã tư trước chém vợ mình, ngay nhát đầu
liền mất mạng, chém hơn chục nhát nữa rồi mới chém người khác, mà còn chuyên môn chém nữ!”
“Anh cũng thấy à? Sợ muốn chết luôn, vừa nãy tôi suýt nữa bị hắn ta chém trúng rồi.”
“Chưa ai báo cảnh sát sao? Kinh khủng quá đi mất.”
“Trời đất ơi, tôi chỉ đi dạo phố thôi mà, sao lại xui xẻo thế này!”
……
“Bị doạ cho đơ người, còn báo cảnh sát gì nữa.” Có người vỗ ngực bình tĩnh lại, sau đó mới run rẩy cầm lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Phần lớn mọi người khi đối diện hiểm hoạ bất ngờ, thông tin truyền dẫn trong não không kịp, dẫn đến tay chân cứng đờ, đầu óc mơ hồ, không thể kịp thời làm ra phản ứng chính xác ngay lập tức.
Vụ việc lần này với mọi người chính là như thế, đang đi dạo phố thì gặp phải hoạ trên trời rơi xuống, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là chạy, sợ lưỡi dao cướp mạng kia sẽ chém xuống người mình.
Nghe nghe, Chu Ý cảm giác có gì đó là lạ, tên điên này hình như do chuyện tình cảm mới quay sang trả thù xã hội? Phèn đến vậy sao?
Cô vừa nghe câu được câu không vừa hút sữa bò, tầm mắt gắt gao đuổi theo tình huống đối diện.
Đối diện thực nhanh có người phản ứng lại, mấy người đàn ông cao lớn cùng nhân viên an ninh của trung tâm thương mại bắt đầu liên hợp đối đầu với tên côn đồ, nhưng bởi vì trong tay tên côn đồ dao cầm con dao bổ dưa khá dài, cả người hắn cũng tương đối lực lưỡng, mọi người trước sau không dám tiếp cận, chỉ có thể cách hắn hai ba mét đề phòng.
Tên côn đồ bị bao vây càng thêm giận dữ, bực bội bất an mà múa cây dao loạn xạo, miệng không ngừng chửi bậy. Hắn càng hung hãn, những người nhảy ra hỗ trợ càng rơi vào thế bị động, vừa phải chạy vòng quanh hắn, còn phải đề phòng hắn có thể tấn công bất ngờ.
Nhìn một lúc, Chu Ý buồn bực bĩu môi, vốn dĩ tâm trạng đã tồi tệ còn gặp chuyện đen đủi, dù sao cũng phải tìm người xả giận.
Cô một hơi dốc cạn chai sữa, móc khẩu trang ra mang vào, chen ra trước cửa tiệm, dịu giọng nói: “Làm ơn nhường một chút.”
“Ê, anh muốn ra ngoài hả? Đợi một chút đã.” Có người khuyên cô nên chờ, nhưng cô không để ý tới.
Cô chỉ cúi đầu nhìn kỹ hai cô gái trước cửa vẫn còn đọng nước mắt trên mặt, dáng vẻ hai cô gái hoảng loạn chưa nguôi khiến cô cười lạnh một tiếng, thì ra mấy người cũng biết sợ?
Nhìn nhanh mồm dẻo miệng, chính nghĩa ngút trời, phát biểu đạo lý đầy mạng xã hội, nhưng lúc xảy ra chuyện thật thì chân mềm nhũn, còn thua cả phế vật.
Thứ gì không biết.
Hai cô gái cảm nhận được ánh mắt lạnh băng như kim châm, tim bỗng nhảy dựng lên, ánh mắt người đàn ông này quá hung dữ, không khỏi làm người nghi ngờ giây tiếp theo hắn sẽ bất chợt tát bay mặt các cô, vì thế dè dặt hỏi: “Anh nhìn tụi tôi làm gì?”
“Nhìn hai con lắm chuyện.” Ánh mắt Chu Ý khinh thường, môi dưới khẩu trang cong lên lãnh đạm, giọng lạnh tanh: “Bớt nói xấu người khác, tích đức nhiều hơn chút đi..”
Lưu lại những lời này, cô ném chai sữa vào thùng rác, mặc kệ phản ứng của họ, bước nhanh ra quảng trường.
Cô người cao chân dài, rất mau liền tới quảng trường, vừa đến bảo vệ liền xua tay để cô rời đi; “Đừng tới đây! Nơi này rất nguy hiểm, mau lùi lại!”
Lùi lại là không có khả năng lùi lại, đang lo trong lòng bức bối mà chẳng có chỗ để xả, vẻ mặt lười nhác của cô thu lại, trực tiếp túm ghế gỗ nhỏ của một quầy bán bóng bay bên đường rồi tiến vào vòng vây.
Tên côn đồ vốn bị người vây đến nóng lòng, hắn chạy hai bước những người này liền chạy theo hắn, không dám lại gần hắn cũng không dám rời xa hắn, giống như đang đùa với cá chạch. Lúc này thấy có người chủ động xông đến tìm chết, màu đỏ tươi trong mắt hắn lập tức bùng lên tia hung ác, hung tợn gào lên.
“Tao muốn giết phụ nữ, mày cản tao, tao giết luôn mày!”
Hắn ê ê a a vung dao vọt tới, con dao dài gần bằng cánh tay lấp lánh ánh sáng sắc lạnh dưới ánh mặt trời, khiến ai nhìn cũng thấy rát mắt.
“Trời đất ơi muốn chết hả!” “Đừng vào đó mà!”……
Phía sau không ngừng vang lên tiếng ngăn cản, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Chu Ý không nói một lời, bước nhanh tới.
Khi lưỡi dao sắp bổ vào mặt, cô nhanh chóng nghiêng đi thân người tránh thoát công kích, ngay sau đó tay trái chuẩn xác nhanh nhẹn khóa chặt cổ tay hắn, xoay một cái, dao xẻ dưa hấu nháy mắt rơi xuống đất, đồng thời cổ tay hắn bị cô hung hăng ép xuống, ngón tay cô gắt gao chế trụ gân mạch hắn, nhả ra từng chữ không chút độ ấm: “Có bản lĩnh thì đi giết đàn ông đi, trút giận lên phụ nữ, mày là thứ rác rưởi gì?”
“A a a a tay của tao!” Cũng không biết cô dùng bao nhiêu sức, tên côn đồ thế nhưng đau đến cao giọng hét lên.
Sống lưng hắn vô thức cong lại vì cổ tay gần như gãy lìa, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ không tên. Hắn vừa kịch liệt thở dốc vừa không tin nổi nhìn Chu Ý, tức muốn hộc máu mắng: “Mày làm gì vậy! Sao tao không động đậy được! Buông tao ra thằng nhãi con!”
Tiếng chửi bậy cuối cùng còn chưa biến mất, ghế gỗ trong tay phải của Chu Ý đã không chút do dự bay thẳng vào đầu hắn.
Cô cười lạnh: “Chết đi đồ ngu.”
Một ghế đập xuống, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của tên côn đồ phát ra tiếng bốp giòn tan, ghế gỗ cũng theo tiếng vỡ vụn, rơi lộp độp đầy đất, khiến ai nấy nghe được cũng thấy đầu mình ong ong.
“……” mẹ kiếp, thái huyệt Thái Dương, một đòn trí mạng!
Mọi người thấy rõ cơ mặt của tên côn đồ giật giật liên hồi rõ ràng cảm giác cú này có bao nhiêu lực, gần như nháy mắt nổi da gà đứng sững sờ ở tại chỗ, toàn bộ quảng trường là một mảnh tĩnh mịch.
Một kích này cũng đủ làm tên côn đồ phẫn nộ rống lên đột nhiên im bặt, hắn choáng váng, ôm đầu loạng choạng lùi lại, bước chân lảo đảo, cuối cùng lắc lư hai bước, trực tiếp miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất.
“……” “?!” Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Tên côn đồ này cao to, toàn thân là cơ bắp, lúc ra tay ở ngã tư đã từng bị ngăn cản nhưng vẫn chạy thoát. Vậy mà người đàn ông trông có vẻ gầy ốm trước mắt, lại dễ dàng khống chế hắn ta?
Một phút cũng chưa tới đó, vậy mà hợp lý sao!
Hợp hay không hợp Chu Ý không biết, cô chỉ biết cảnh sát sắp tới rồi, cô hoạt động cổ tay, sau đó đá con dao đến trước mặt bảo vệ: “Anh bạn, cầm lấy, tôi đi trước.”
“Được được!” Bảo vệ gật đầu rối rít, ngày thường hay xem phim võ thuật, giờ nhìn động tác gọn gàng dứt khoát của người này chẳng khác gì phim hành động, dứt khoát lưu loát, chiêu nào cũng chí mạng.
Sau khi nhặt con dao lên, không nhịn được giơ ngón cái: “Anh trai luyện võ hả? Quá ngầu luôn!”
“Phải đó, quá ngầu!” Đám người xem đã hoàn hồn, đồng loạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi, âm thanh sôi trào.
“…… A,” Bị người vây quanh, Chu Ý kéo thấp vành nón lưỡi trai, gật đầu có lệ: “Chắc là có luyện đi.”
Không đợi bảo vệ trả lời, cô liếc thấy xe cảnh sát vừa lúc xuất hiện ở góc đường, liền nhấc chân lách khỏi đám đông, rời khỏi hiện trường.
Cô không thích dính dáng đến cảnh sát.
Cho nên, chuồn nhanh cho rồi.
*
Chu Ý sau khi rời khỏi hiện trường không vội vã về nhà, mà ghé chợ hàng hóa nhỏ mua ít sáp hóa trang, tóc giả cùng đồ trang điểm rồi mới quay về nhà.
Nhà cô mua nằm ở khu đất đắt đỏ nhất gần đấy, trung tâm khu thương mại, cảnh sắc đẹp, an ninh tốt.
Nghe nói rất nhiều minh tinh cũng thích mua phòng ở đây.
Mới vừa tiến vào thang máy, tin tức về vụ tên côn đồ chém người đã leo lên top tìm kiếm, không ngừng có có app đẩy thông báo về vụ việc xã hội nghiêm trọng này. Cô nghe tiếng chuông báo liên tục thấy phiền, trực tiếp chuyển sang chế độ im lặng, còn chưa kịp nhét điện thoại vào trong túi, người đại diện Andy của chị gái bỗng nhiên gọi điện tới.
Hay thật, người còn lải nhải hơn cả Anke cũng gọi đến rồi.
Âm thầm phun một câu, cô chuyển tiếp cuộc gọi: “Có việc?”
Andy ở đầu dây bên kia nghe giọng điệu cáu kỉnh của cô, không lý do rùng mình một cái, mãi sau cô ấy mới cười mỉa: “Chu tiểu thư, tiểu ca thần bí trên hot search là cô phải không?”
Bị hỏi đến cái này, lông mày Chu Ý gắt gao vặn lại, che kín mít như thế rồi còn có thể bị phát hiện, lần sau cô phải chú ý hơn.
“Không lộ mặt mà cô cũng nhìn ra à?” Cô nhấn nút tầng 15, truy hỏi: “Giỏi thật, làm kiểu gì vậy.”
“…… Tôi đoán đại.” Andy lặng lẽ trợn trắng mắt, cô lại không phải Tôn Ngộ Không có hoả nhãn kim tinh, chỉ vì nhìn động tác đánh người dứt khoát kia quen quen nên hỏi thử, ai ngờ cô lại tự nhận luôn.
Chu Ý không dự đoán được câu trả lời lại thế, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
“Ngày kia là phải tiến tổ rồi, cô nói cô muốn giả thành Chiêu Mân, chắc không quên đấy chứ? Đồ vật đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Không quên.”
“Vậy thì tốt, cô làm việc tôi rất yên tâm, nhưng vẫn còn chút chuyện tôi muốn dặn dò, buổi tối có rảnh không? Tôi tới nhà cô.”
“Ừ, cô tới đi.”
Cô dựa lưng vào vách thang máy, lơ đãng đáp lại, đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc thang máy vang lên lần nữa, hình như trong giây cuối cùng trước khi thang lên tiếp, có ai đó nhấn nút mở cửa.
Cửa thang máy từ từ mở ra, cô giương mắt vọng qua.
Là một người đàn ông rất tuấn tú, bên cạnh anh ta còn đứng một người xách vali hành lý, chắc là trợ lý. Hai người thấy cửa thang máy mở lập tức đi vào, sau đó đưa lưng về phía Chu Ý, cả quá trình diễn ra nhanh chóng mà ăn ý.
Vào thời khắc nhìn rõ gương mặt người đàn ông đó, Chu Ý đã chậm rì rì đứng thẳng, lặng lẽ dừng lại trên bóng lưng anh ta, bỗng nhiên, cô nói vào điện thoại: “Lát nữa cô đến thẳng nhà tôi là được.”
Cúp máy, cô nhìn chằm chằm vào vai rộng và eo hẹp của người đàn ông hồi lâu, ánh mắt bất giác chuyển sang tấm gương trong thang máy.
Trong gương phản chiếu ra một người tóc đen ngắn gọn, đường nét khuôn mặt cực kỳ ưu việt, hoáng nhìn sẽ ngạc nhiên vì vẻ ngoài văn nhã tuấn tú, khí chất cao quý ngời ngời. Thế nhưng thần thái của anh lại thanh lãnh, môi mím chặt, nháy mắt kéo ra cảm giác xa cách, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm cực có tính xâm lược, ánh nhìn sắc bén mà trầm lãnh, trong sự kết hợp giữa phong thái nho nhã và lạnh lùng tuyệt đối càng hiện ra vẻ sắc bén khó tiếp cận.
Người đàn ông cực phẩm, Chu Ý sau khi âm thầm định ra cho hắn nhãn dãn như vậy lại lười biếng dựa trở về, ánh mắt liếc mắt màn hình hiển thị tầng trong thang máy.
Bọn họ không có ấn số tầng, nói cách khác hắn sống cùng tầng với cô. Chung cư này mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, vậy ra anh ta là hàng xóm.
Càng trùng hợp hơn chính là, cô nhận ra người này.
Rất lâu trước đây từng gặp qua hai lần, lần đầu gặp cô còn đấm gãy hai cái răng cửa của anh ta.
—— Từ Nghiên Chu.
Chu Ý không tiếng động mặc niệm cái tên này, Khi quyết định giả làm chị gái, cô từng tìm hiểu về giới giải trí, lúc đó đã rất bất ngờ — bất ngờ vì anh ta cư nhiên trở thành đại minh tinh.
Mà, có lẽ anh đã sớm quên cô, phải nói là chẳng ai nhớ đến cô nữa, bởi vì cô và chị gái đã “chết” từ lâu rồi.
Cũng chỉ còn cô nhớ rõ mình từng là ai.
Có lẽ là ánh mắt đánh giá của cô quá mức rõ ràng, Từ Nghiên Chu cuối cùng cũng chậm rãi ngước mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng chính xác bắt gặp ánh mắt cô qua mặt kính, anh không nhận ra người này.
Thật lâu sau, anh trầm giọng: “Vị tiên sinh này, có việc gì sao?”
Chu Ý cảm thấy có lẽ mình hơi đường đột, nhiều năm không thấy, thân là bạn cũ thì cũng nên chào hỏi một tiếng chứ, cô mỉm cười: “Chào anh, tôi là hàng xóm mới của anh.”
“……” Từ Nghiên Chu trầm mặc, phản ứng đầu tiên là cuối cùng căn bên cạnh cũng có người ở rồi?
Nhưng anh không đáp lại sự thân thiện của cô, mà không lạnh không nhạt cười trào phúng: “Chào, hàng xóm mới, tôi cho rằng nhìn chằm chằm vào người khác là hành vi rất bất lịch sự.”
Bị mắng thẳng mặt, Chu Ý chẳng hề thấy xấu hổ, chỉ lười biếng nhún vai: “Ồ, lần đầu tiên thấy minh tinh đẹp trai như vậy mà, thông cảm đi.”
Từ Nghiên Chu thật sâu liếc nhìn cô một cái, không hiểu sao thấy cô có vẻ ngả ngớn, nói trắng ra là không đứng đắn. Anh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng thu lại tầm mắt.
“……” Trợ lý bên cạnh ngẩng đầu, nỗ lực không đi xem nét mặt ông chủ nhà mình, tuy rằng hắn rất muốn xem.
Đinh ——
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, anh lập tức cất bước rời đi, tiểu trợ lý cũng hoang mang vội vã đi theo.
Nhìn bóng dáng anh không chút nào lưu tình, Chu Ý chậc một tiếng.
Không lễ độ gì cả.
Ra vẻ gì chứ.
Tưởng mình ghê gớm lắm chắc?
Ghê gớm đến mấy, chẳng phải trước kia cũng bị cô đè xuống đất mà đấm đó à.