Chương 1289: Thiếu nữ coi tiền như rác 

“Lúc giàu sang ai nấy đều đến biếu tiền, lúc nghèo khó lai chẳng ai đoái hoài, lạnh nhạt vô tình, chính là nói các người đấy.”

Đường Quả cười lạnh một tiếng, “Mộng Mộng, em học lễ nghĩa liêm sỉ, là cho chó ăn rồi à?”

“Chị… chị…” Đường Mộng Mộng tức đến nghẹn lời, “Chị có cái thá gì, chẳng phải là một nhân viên quèn trong công ty, lương chưa đến một vạn, tìm một thằng bạn trai còn là bán bảo hiểm, chị có năng lực cái gì? Đừng có mà khoe mẽ, sau này tôi sẽ đi du học nước ngoài, về nước là sinh viên ưu tú, lương khởi điểm là một vạn, thế nào cũng hơn chị cái đứa chỉ biết ba hoa.năng lực kém xa vạn lần. Tôi tìm bạn trai, tương lai nhất định là đại gia, làm gì cũng hơn chị, sống cũng chỉ hơn chị.”

Xung quanh rất nhiều người xem náo nhiệt bàn tán, khiến người nhà họ Tống và họ Đường đều mất mặt.

Đợi đến khi vào trong, mọi người theo bản năng im lặng.

Ngay cả Tống lão thái loại người già không biết lý lẽ này, cũng không dám lớn tiếng nói gì.

Lần đầu bà ta lên tòa án, còn là bị cáo, thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình, hận không thể lấy tay áo che mặt.

Vụ kiện này Đường Quả đã chuẩn bị kỹ lưỡng, gần như không có gì trì hoãn, chắc chắn cô sẽ thắng.

Trong phiên tòa, những người kia không thừa nhận giấy vay nợ là do họ viết, thậm chí còn cố tình làm mờ thời gian trên giấy, tỏ vẻ giấy vay nợ là giả.

Dù sao, những người đó đủ loại lý do.

Đường Quả liền nói, “Tôi có video chứng minh.”

Khi cô nói ra những lời này, mọi người đều chấn kinh.

Video chứng minh?

Ngay cả Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức cũng mang vẻ mặt mê mang.

Đợi đến khi họ nhìn thấy những người kia, tất cả video ghi lại cảnh họ đến nhà vay tiền, đều ngây người.

Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa cũng không biết phòng khách nhà họ, khi nào thì được lắp camera.

Hệ thống: Đương nhiên không có lắp, đó là bản lĩnh của hắn đấy.

“Chúng tôi không có tiền trả lại.”

“Đúng vậy, nếu chúng tôi có tiền, đã sớm trả rồi, còn đợi đến bây giờ sao?”

Tất cả mọi người đều nói như vậy, tỏ vẻ mình không có khả năng hoàn trả, không phải là không còn, mà là sau này sẽ trả. Đến nỗi sau này là khi nào, ai biết?

lúc này Đường Quả đưa ra chứng minh về tất cả tài sản đứng tên họ, ngay cả một số tài sản giấu giếm, cũng bị cô điều tra ra.

Lúc ấy, tất cả mọi người đều câm miệng, nhìn Đường Quả bằng ánh mắt như muốn phóng dao găm vào cô.

“Cho các người một tháng, nếu các người từ chối hoàn trả nợ nần, tôi sẽ lại khởi tố yêu cầu tòa án cưỡng chế tịch thu bất động sản của các người, dùng để trả nợ.”

Ra khỏi tòa án, Tống lão thái ngẩng đầu, chỉ thẳng vào mũi cả nhà Đường Quả mắng, họ là đồ vật không ra gì, lòng lang dạ sói, lạnh nhạt vô tình.

“Đúng vậy, nếu biết tôi lạnh nhạt vô tình, thì cũng nên hiểu tôi chắc chắn sẽ đòi lại tiền, xin khuyên các người một câu, về nhà chuẩn bị tiền đi. Một tháng sau, nếu tôi không nhận được tiền, tôi nói được là làm được. Ở chỗ tôi, không cần nói bất cứ tình nghĩa gì, giữa chúng ta không có tình nghĩa, là các người đều nói tôi lạnh nhạt vô tình!”

Nguyên Sóc đã đợi ở bên ngoài, hôm nay anh, ăn mặc đặc biệt bảnh bao, anh đi đến trước mặt Đường Quả, “Thắng lợi rồi chứ?”

“Đương nhiên, em có nhiều chứng cứ như vậy, ngay cả luật sư ngốc cũng có thể thắng vụ kiện này, anh Sóc, hôm nay anh không đi công ty sao?”

Nguyên Sóc nhìn vào mắt cô dịu dàng, “Bạn gái kiện tụng, anh sao có thể không để tâm đến công việc mà không đến đây đợi em ra chứ?”

Đường Mộng Mộng sững người một chút, người đàn ông này, thật sự là bạn trai của Đường Quả sao?

“Hứ, một thằng bán bảo hiểm, bày đặt cái gì, có giỏi gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play