Chương 1288: Thiếu nữ coi tiền như rác
Đường Lập Bình, Lưu Xuân Nguyệt, Tống lão thái… đám người này đều không ngờ, có một ngày họ sẽ nhận được lệnh triệu tập của tòa án.
Họ vậy mà bị kiện?
Người kiện họ, vẫn là Đường Quả, Đường Lập Đức, Tống Tĩnh Hoa.
Cùng ngày, điện thoại của Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức đều bị gọi đến cháy máy.
Hai người vốn còn đang suy nghĩ, làm như vậy có phải quá tuyệt tình hay không.
Đợi đến khi những người này gọi điện thoại tới, mắng họ một trận tơi bời, họ chỉ nói, “Nếu không, các người trả tiền đi, chuyện này coi như xong. Lên tòa án thì khó coi, nhưng nhà chúng tôi cũng không còn cách nào. Bây giờ trả, tôi có thể không tính lãi, nếu lên tòa án cái đó phải tính lãi.”
Hai người đều vì thái độ ác liệt của đối phương,l mà không hề dao động.
Nghe được trong điện thoại, những người thân vốn quen thuộc mắng họ đồ vong ơn bội nghĩa, mắng họ không nói tình nghĩa, mắng họ lạnh nhạt vô tình. Trong lòng từ lúc bắt đầu khó chịu, đến bây giờ lại bình thản hơn chút.
“Chuyện này cứ giao cho Tiểu Quả làm đi, chúng ta không nhúng tay.”
Tống Tĩnh Hoa có chút mệt mỏi nói, “Không thú vị, thật không thú vị.”
Trong số con cái của Tống lão thái, bà có thể nói là hiếu thuận nhất. Có gì đều nghĩ đến Tống lão thái, nhưng vừa rồi Tống lão thái vậy mà mắng bà không hiếu thuận, vong ơn bội nghĩa, đủ thứ lời khó nghe, mắng bà đến đau khổ trong lòng.
Đặc biệt là câu kia, sớm biết vậy, lúc trước nên vứt bỏ bà, chỉ nuôi chị cả và em trai bà.
Cũng là hôm nay bà mới biết được, Tống lão thái vì đứa con thứ hai là con gái, vẫn luôn có ý định vứt bỏ.
Khó trách, Tống lão thái cái gì cũng nghĩ đến chị cả và em trai, đối với bà lại hà khắc như vậy.
Cuối cùng ngày này cũng đến, bên bị cáo và bên nguyên cáo gặp mặt.
Bên bị cáo lấy Tống lão thái và Lưu Xuân Nguyệt cầm đầu, nhìn thấy Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức liền mắng ầm lên.
Cơ bản người mắng chửi là Tống lão thái và Lưu Xuân Nguyệt, những người đàn ông khác, cũng sắc mặt khó coi nhìn hai người.
Ở cửa tòa án, Đường Lập Bình và Đường Lập Hành đều tới.
Đường Lập Bình nói: “Mày cái đồ vong ơn bội nghĩa, lúc trước…”
“Anh cả, lúc trước anh giúp đỡ tôi một năm, mấy chục năm tôi thế nào cũng trả hết rồi.”
Đường Lập Bình không nói nên lời.
“Anh hai, anh thật sự muốn làm tổn thương tình anh em sao?” Đường Lập Hành hỏi.
Đường Lập Đức cười chế nhạo, "Em ba, anh hai trước đây chiếu cố em không ít đúng không? Bố mẹ chúng ta mất sớm, từ lúc em học cấp ba đến đại học đều là anh giúp đỡ đúng không? Em mua nhà, vẫn là anh giúp em đúng không? Xe của em không rẻ đúng không? Sao mà mười vạn tệ cỏn con cũng không trả nổi?”
Sắc mặt Đường Lập Hành trầm xuống, cũng không nói nữa.
“Đồ con bất hiếu, mày cái đồ con bất hiếu, tao sao lại có đứa con gái như mày chứ, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sinh ra cái đồ con gái tốn tiền này, nên ném xuống hố phân chết đuối.” Tống lão thái vừa khóc vừa mắng lớn.
Đường Mộng Mộng đi đến trước mặt Đường Quả, hừ lạnh một tiếng, “Chị Đường, chị ly gián phá hoại tình cảm gia đình, vô lương tâm, vô tình vô nghĩa. Chị cũng thật có bản lĩnh đấy, vậy mà xúi giục bác hai, bác dâu kiện cả nhà chúng ta, bây giờ cả thiên hạ đều biết chuyện nhà chúng ta, chị không thấy mất mặt sao?”
“Không thấy,” Đường Quả cười nói, “Đâu phải tôi thiếu tiền không trả, đâu phải tôi già rồi không nơi nương tựa, tôi có gì mà mất mặt? Tôi chẳng qua đang thực hiện quyền lợi của mình, dùng biện pháp hợp pháp đòi lại tài sản thuộc về nhà chúng tôi. Nói ra thì người ta cũng chỉ cảm thấy đám người các người không biết xấu hổ, lại còn sẽ đồng tình nhà chúng tôi, vậy mà có những người thân cực phẩm như các người.”