Chương 1290: Thiếu nữ coi tiền như rác 

Đường Mộng Mộng trào phúng nói, “Thời buổi này, bán bảo hiểm giỏi nhất là lừa người, chị Đường Tiểu Quả, mắt nhìn người và vận may của chị thật không ra gì.”

“Vận may thì không ra gì thật, bằng không sao lại gặp được cái lũ cực phẩm như các người, cứ thiếu nợ mãi.” Đã xé toạc mặt rồi, Đường Quả cũng không nhịn nữa, “Cô còn đứng đó mà vênh váo cái gì, không bằng về nhà chuẩn bị tiền mà trả đi. Đừng vì mười vạn tệ mà lại bị kiện thêm lần nữa, thế thì hay ho gì.”

“Chị…”

Nguyên Sóc liền không vui, vậy mà có người dám ức hiếp bạn gái anh như vậy.

Anh nhớ đến món quà hôm nay mang theo, lấy từ trong túi ra, mở ra chiếc hộp nhỏ, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương to tướng, không nói hai lời, trước mặt Đường Mộng Mộng, nhanh như chớp đeo vào ngón tay Đường Quả.

“Thật là đẹp, rất hợp.” Nguyên Sóc nắm lấy bàn tay thon dài của Đường Quả, còn hôn lên mu bàn tay cô, “Tiểu Quả, em thật là xinh đẹp, chiếc nhẫn kim cương này rất hợp với em, thích không?”

“Anh Sóc tặng, em đều thích.”

“Trong nhà còn rất nhiều, đến lúc đó em thích kiểu nhẫn kim cương nào, tùy ý em chọn rồi tìm người gia công làm thành nhẫn, trâm cài áo, kẹp tóc, vòng cổ đều được.”

“Lấy đồ của dì nhiều quá không hay đâu?”

“Viên kim cương này không phải của mẹ anh, anh nhờ bạn của ba anh giúp anh từ Nam Phi mang về không ít kim cương, tất cả đều là của em.”

Đường Mộng Mộng trợn tròn mắt, cô ta vẫn có chút mắt nhìn, viên kim cương kia là thật. Vậy mà to như vậy, đó chẳng phải là kim cương trứng bồ câu sao???

Còn nói trong nhà có rất nhiều?

Người đàn ông này, không phải là bán bảo hiểm sao? Bán bảo hiểm mua một viên thì không thành vấn đề, còn nói có rất nhiều, đó là khoác lác rồi?

Nguyên Sóc như đang đập tan giấc mộng của Đường Mộng Mộng, lấy ra một tấm danh thiếp đen viền vàng, đưa cho Đường Mộng Mộng, “Tôi quả thật là bán bảo hiểm, đây là danh thiếp của tôi, nếu có nhu cầu đều có thể liên hệ. Công ty tôi có rất nhiều gói, luôn có một gói rất phù hợp với cô. Bất quá, vì vừa rồi cô không mấy khách sáo với Tiểu Quả, khiến tôi rất không vui, cho nên sẽ không để cô cắt ngang.”

Hệ thống: Phụt ——

Là không cắt ngang, làm ăn vẫn phải làm, tiền vẫn phải kiếm chứ.

Đường Mộng Mộng vừa nhìn tấm danh thiếp kia, liền biết không hề đơn giản.

Đợi đến khi nhìn thấy chức vụ trên danh thiếp, hoàn toàn không nói nên lời, mặt lúc xanh lúc trắng, đợi đến khi cô ta phản ứng lại, Nguyên Sóc đã đưa Đường Quả trở lại xe.

Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa cũng được tài xế do Nguyên Sóc mang đến mời lên chiếc xe khác.

“Anh Sóc, anh thật là lợi hại, Đường Mộng Mộng suýt chút nữa bị anh chọc cho khóc, ngày thường anh đều đối xử với con gái như vậy sao? Khó trách già đầu rồi mà vẫn còn độc thân.”

“Tiểu Quả, em nói sai rồi, anh bây giờ không độc thân anh đã có bạn gái rồi, chẳng phải đang ngồi cạnh anh đây sao?”

Đường Quả bật cười, giơ tay lên, nhìn viên kim cương trứng bồ câu to tướng, “Thật là đẹp.”

“Em thích là tốt.”

“Anh Sóc, anh thật biết dỗ người vui vẻ.”

“Em là bạn gái của anh, đương nhiên phải dỗ dành cho tốt, anh còn phải dỗ để em chịu kết hôn với anh nữa chứ.”

“Ý của anh là kết hôn rồi, thì không cần dỗ nữa sao?”

“Không, không, không! Kết hôn rồi, còn phải càng dụng tâm dỗ hơn, làm em vui vẻ mới là mục đích của anh.”

“Anh Sóc, miệng anh thật ngọt.”

“Chỉ khi đối diện với em, mới như vậy.” Nguyên Sóc tiến đến gần Đường Quả, ánh mắt nghiêm túc hơn chút, “Tiểu Quả, anh muốn hôn em một chút, được không?”

“Đương nhiên được, nhưng anh có thể nói cho em biết, vì sao muốn hôn em không?”

“Em trông thật ngọt ngào, cực kì muốn nếm thử.”

Hệ thống: đần độn, đần độn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play