Chương 1287: Thiếu nữ coi tiền như rác
Ở nơi tốt nhất, có người hầu hạ, mặc đẹp, ăn ngon, chỉ là họ đã bị mọi người xa lánh.
Đây có lẽ mới là sự trả thù lớn nhất.
Hai người này, coi trọng nhất chính là tình nghĩa.
Họ đã mất đi tình nghĩa anh em, cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp, hiện tại còn phải mất đi tình con cái.
Thật đáng buồn, đáng tiếc!
Đường Quả tan làm vào bệnh viện, liền thấy hai người mặt mày ủ dột, bèn hỏi nguyên nhân.
Hai người mắt mong chờ nhìn Đường Quả, kể lại sự tình, tỏ vẻ số tiền cho mượn, e là không đòi lại được.
“Ba mẹ, nếu hai người hạ quyết tâm, muốn đòi lại số tiền đã cho mượn, vậy con có thể giúp ba mẹ đòi về.”
Tiền, nhất định phải lấy về, không có lý gì để những người đó chiếm lợi.
“Tiểu Quả, con có cách?”
“Có.” Đường Quả nhướng mày cười nhạt, “Chỉ xem ba mẹ, có đủ nhẫn tâm không, chuyện con làm thật sự sẽ khiến quan hệ của ba mẹ hoàn toàn rạn nứt, ba mẹ dám không?”
Hai người do dự một chút, hỏi, “Làm như thế nào?”
“Kiện họ, dùng biện pháp luật pháp, thu hồi tài sản của chúng ta, nếu họ không trả thì tòa án có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế, lấy nhà của họ để trừ nợ. Yên tâm đi, con sẽ giúp ba mẹ mời luật sư giỏi nhất, đảm bảo vụ kiện thắng lợi, lại đi thúc giục công ty đòi nợ, mời hai người đi đòi nợ.”
Hai người vừa nghe đã giật mình, muốn làm lớn chuyện như vậy sao?
“Ba mẹ cứ từ từ suy nghĩ đi.”
Đường Quả đi rồi.
Hai người lâm vào do dự, hai bà bác bên cạnh liền không nhịn được, “Hai người do dự cái gì vậy, đồng ý đi chứ. Những người đó căn bản không để bụng hai người, bây giờ chẳng khác nào đoạn tuyệt quan hệ rồi, lại sợ mất mặt? Lúc hai người ở công viên nhặt rác, có ai giúp đỡ không, mất mặt hay không mất mặt? Nếu không phải có con gái hai người, hai người còn chết ở công viên rồi, phơi xác hoang dã, thế thì càng mất mặt, bị người đời bàn tán cười chê mỗi ngày.”
Ngày hôm sau, hai người đem tất cả giấy nợ, đều giao cho Đường Quả. Tỏ vẻ, hết thảy đều giao cho cô.
“Đây là cái gì?”
Nguyên Sóc nhìn Đường Quả ôm một hộp sắt, hộp là loại đựng kẹo ngày xưa, đã hơi bạc màu, không khỏi kỳ lạ hỏi.
“Tất cả đều là giấy nợ.” Đường Quả mở hộp sắt ra, mím môi cười nói, “Hai người coi tiền như rác đó, mấy năm nay cho người khác vay tiền, người ta đều viết giấy nợ cho họ.”
Nguyên Sóc: “…”
“Sao họ lại đưa giấy nợ cho em?”
“Họ tính đòi nợ, nhưng hình như không có khả năng đòi được, em nói có thể đòi được họ liền đưa cho em.” Đường Quả nói, “Số tiền này, coi như là tiền viện dưỡng lão của họ đi, chẳng lẽ lại để cho những kẻ cực phẩm đó chiếm lợi?”
“Anh Sóc, anh có quen luật sư không?”
Nguyên Sóc nói, “Quen, muốn kiện sao?”
“Đương nhiên, chẳng phải họ để ý nhất là mặt mũi sao? Vậy em cứ xé toạc mặt họ ra, làm cho họ mất hết thể diện, cho mọi người xem họ là người thế nào, những thứ giả nhân giả nghĩa này, thật cho rằng cả đời có thể an nhàn sung sướng sao? Mơ đi, ngày lành còn ở phía sau đấy.”
“Vậy anh giúp em tìm mấy người, nghiệp vụ giỏi, chỉ lấy tiền làm việc.”
Đường Quả bật cười, “Anh Sóc thật hiểu lòng em.” Kỳ thật cô cảm thấy tên này tự mình ra mặt tốt hơn, chẳng qua đời này, anh không phải luật sư.
Nguyên Sóc bị nói có chút ngượng ngùng, “Giúp bạn gái mình, chẳng phải là nên làm sao? Khi nào cần, anh lập tức liên hệ?”
“Ừ, càng nhanh càng tốt, em muốn sớm giải quyết chuyện này. Chứng cứ gì đó đều có, mục đích chính là muốn lấy lại tiền.”