Chương 1273: Thiếu nữ coi tiền như rác 

 

Cô giống như một yêu tinh, lại là một yêu tinh có ý chí sắt đá, một yêu tinh chẳng màng nhân tình.

Vừa xuất hiện, liền cướp đoạt linh hồn nhỏ bé của hắn, khiến nó chẳng còn lại gì.

Lần đầu gặp mặt, hắn đã biết cô không phải một người phụ nữ đơn giản, không phải hạng tầm thường.

Chỉ là, hắn lại thích như vậy.

Thích cô khôn khéo tính toán, thông minh như tuyết, thích cô sắc sảo, kiên định như thép, cũng thích cả những nét dịu dàng hiếm hoi mà cô vô tình lộ ra.

“Vậy có mê hoặc anh không?” Đường Quả nhẹ nhàng nâng mắt, khóe môi hơi cong lên kiều diễm, giọng nói trầm thấp, mang theo chút hương vị mềm mại, “Anh Sóc.”

Tiếng “anh Sóc” ngọt ngào cuối câu hoàn toàn khiến đại não Nguyên Sóc trống rỗng, trong khoảnh khắc ấy, trong tầm mắt hắn, trong tâm trí hắn, chỉ còn lại người phụ nữ đang ngồi đối diện.

Mê hoặc hắn sao?

Nếu không mê hoặc, hắn sẽ ngồi ở đây sao?

Mấy tháng nay, hắn sẽ mỗi ngày vào buổi sáng, đều cố tình “vô tình” gặp được cô sao?

Sẽ đúng giờ tan làm, sẽ dời hết công việc đến mỗi sáng sớm sao?

Bởi vì muốn gặp cô, cùng cô trò chuyện, tất cả thời gian rảnh rỗi của hắn đều dành cho cô.

Hắn cuối cùng đã hiểu, trong mắt ba hắn vì sao mẹ hắn lại quan trọng hơn cả hắn.

Hắn nhớ rất rõ, khi còn bé hắn nghịch ngợm, làm mẹ khóc, bị đánh một trận mẹ hắn cũng khóc theo.

Ba hắn sau khi về nhà, trong mắt dường như không nhìn thấy hắn, ôm mẹ hắn rồi bắt đầu dỗ dành, “bảo bối, bảo bối”.

Rõ ràng lúc ấy hắn chỉ mới năm tuổi, hắn mới là em bé nhỏ, được không?

Nhưng ba hắn lại dỗ dành mẹ hắn, cuối cùng hắn không những không nhận được sự an ủi của ba, mà còn bị ba giáo huấn một trận, nói hắn không ngoan, chọc người yêu quý của ba khóc.

Nguyên Sóc hiểu được cảm giác đó.

“Anh Sóc? Anh thất thần rồi.”

Nguyên Sóc giật mình tỉnh lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Mê hoặc.”

“Cái gì?” Đường Quả nhướng mày, hỏi lại một câu, “Anh nói gì vậy, anh Sóc?”

“Anh nói là bị mê hoặc, bị em mê hoặc.” Nguyên Sóc thẳng thắn thừa nhận, tình ý trong mắt không hề che giấu, “Tiểu Quả, em đã sớm mê hoặc anh rồi, làm anh lạc lối, chỉ ở bên em, anh mới có thể nhìn rõ con đường dưới chân.”

“Phụt ——”

Đường Quả bật cười, “Anh Sóc, không ngờ anh cũng là người lãng mạn đấy.”

“Không, anh không phải, anh là một người tương đối thực tế. Tất cả tế bào lãng mạn của anh đều sinh ra từ khi gặp được em. Nếu không có em, sẽ không có chúng.”

Hệ thống: Mấy lời đường mật sến súa này, vẫn không thay đổi, mỗi lần nói ra, đều là một tràng dài.

Khóe miệng Đường Quả tươi cười, không thể nào kiềm chế được, “Cho nên, anh Sóc, anh muốn biểu đạt điều gì?”

“Anh…” Nguyên Sóc dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, “Anh muốn biểu đạt rằng, không biết từ khi nào, có một cô gái đã cắm rễ sâu trong trái tim anh, không thể nhổ bỏ bất kỳ cọng rễ nào, nếu cố gắng đuổi cô ấy ra khỏi trái tim anh, tim anh sẽ đầy những lỗ thủng, và anh cũng sẽ vì thế mà chết.”

Hệ thống: Tuyệt vời, em là mạng của anh, cái tên này, miệng thật là dẻo.

“Tiểu Quả, cô gái đó chính là em.”

Đường Quả mỉm cười, “Ý anh Sóc là, anh thích em?”

“Đúng vậy, anh thích em.”

“Thích đến mức nào?”

Nguyên Sóc suy nghĩ một chút, “Thích em còn hơn thích chính anh.”

Hệ thống: Tuyệt vời, yêu em hơn yêu chính mình, là ý này sao?

Nguyên Sóc vội vàng lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, đẩy chiếc hộp nhỏ tinh xảo đến trước mặt Đường Quả, “Đây là quà gặp mặt mẹ anh chuẩn bị cho em, hôm đó bà chọn rất lâu, không biết em có thích không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play