Chương 1272: Thiếu nữ coi tiền như rác
“Tĩnh Hoa, hiện tại mẹ không lấy ra được tiền đâu, tiền đều cho em trai con mua nhà rồi, làm sao còn tiền nữa?”
“Mẹ, căn nhà của chúng ta, có phải sắp giải tỏa không?”
Bà ấy luôn không quá để ý đến những chuyện này, hơn nữa nhà họ Tống lại ở khu trung tâm náo nhiệt, ai mà ngờ lại sắp giải tỏa.
Vốn dĩ lúc kết hôn, bà không chuyển hộ khẩu về bên này.
Mãi đến mấy năm trước, mẹ chồng bà đến tìm nói, bảo bà chuyển hộ khẩu sang nhà Đường Lập Đức. Hai vợ chồng, hộ khẩu không giống nhau, còn ra thể thống gì?
Hơn nữa, mẹ chồng bà còn nói, tính đưa hộ khẩu của con gái lớn bà ấy về đây. Chị cả lấy chồng xa, con gái út Ngư Ngư lại thích thành phố này. Vừa hay bà chuyển hộ khẩu đi, sẽ có một chỗ trống, vừa vặn thích hợp với bé Ngư Ngư con gái út của chị cả.
Bây giờ nghe nói bên kia sắp giải tỏa, Tống Tĩnh Hoa không thể không nghĩ nhiều.
“Con nghe ai nói vậy? Đúng là có chuyện đó, nhưng hiện tại chưa có tin chính xác đâu, mà cho dù có giải tỏa thì cũng còn lâu lắm, bây giờ không lấy được tiền đâu. Vì cho em trai con đủ tiền mua nhà, mẹ bây giờ mỗi ngày đều ăn rau xanh.” Mẹ chồng bà ấp úng nói.
Tống Tĩnh Hoa không tiện hỏi lại.
Hai vợ chồng ở trong phòng bệnh, vô cùng im lặng.
Tất cả những chuyện này, Đường Quả đều theo dõi rõ ràng qua màn hình hệ thống.
Thấy hai người rơi vào trầm mặc, cô không nhìn nữa.
“Tiểu Quả, nhà em gần đây xảy ra chuyện, có cần anh giúp gì không?” Nguyên Sóc hỏi.
Dù sao cũng là chuyện lớn như vậy, mà cô lại là người anh thích, nếu cô mở lời thì anh có thể giúp cô giải quyết hết mọi vấn đề về vay nặng lãi.
“Nếu em cần tiền, anh có thể cho em mượn trước.”
Đường Quả ngước mắt cười, “Em thiếu tiền sao?”
Nguyên Sóc vỗ đầu, đúng rồi, cô thiếu tiền sao?
Cô vốn không thiếu tiền, cho nên cô bàng quan tất cả những chuyện này, giống như đang đợi điều gì đó, là vì chờ cái gì đây?
“Tiểu Quả, em cứ nhìn bọn họ như vậy sao?”
“Bằng không thì sao?” Đường Quả uống trà sữa, “Chẳng lẽ muốn giúp họ trả hết nợ nần, để họ tiếp tục giúp đỡ người nghèo người ngoài, làm từ thiện, thắt lưng buộc bụng, hào phóng với người dưng, rộng rãi với kẻ khác?”
“Vậy em tính thế nào?”
“Đợi đến khi họ trắng tay, để họ nếm trải cảm giác tuổi già không nơi nương tựa, bạn bè xa lánh, xem những người mà trước đây họ hào phóng giúp đỡ, liệu có ai giúp đỡ lại họ không.”
“Ý em là, muốn thông qua những chuyện này, để họ tỉnh ngộ, nhận ra sai lầm của mình?”
Đường Quả cười nhạt, đáp, “Không! Sao có thể, em không tốt bụng như vậy. Họ đối với em chỉ có ơn dưỡng dục, đương nhiên em đối với họ cũng chỉ có nghĩa vụ phụng dưỡng, còn chuyện khác em không làm được.”
“Đợi đến khi họ nghèo túng, chẳng qua là em muốn nhìn thấy họ nghèo túng, loại người hào phóng này, nghèo một chút là tốt nhất, bản thân còn nghèo, ăn không đủ no, thì sẽ không rảnh đi giúp đỡ người khác, cũng sẽ không còn ai thường xuyên đến tống tiền.”
“Cho nên… đây là trả thù?”
Nếu là người khác, Nguyên Sóc sẽ không suy đoán như vậy.
Nhưng là cô, anh theo bản năng cứ suy đoán như vậy.
Đường Quả cong đôi môi đỏ tươi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tràn đầy vẻ châm biếm, “Đúng, đây là trả thù.”
Người phạm sai lầm, chính là phạm sai lầm, tổn thương đã gây ra, chính là đã gây ra.
Dù cho có tỉnh ngộ, cũng chỉ là cuộc đời sau này của họ khác đi, ở chỗ cô sẽ không có sự tha thứ.
Bất luận là ai, đều giống nhau, không có ngoại lệ.
Hệ thống: Tốt, lòng dạ sắt đá, trước sau như một.
Nguyên Sóc nhìn vẻ rực rỡ chói mắt của cô, buột miệng nói, “Tiểu Quả, em như vậy, có chút mê người.”