Thời Uyên cứ thế lên phi thuyền của Lục Thính Hàn.

Phi thuyền lướt qua màn đêm dày đặc. Nhưng nơi này khác với hoang nguyên, Thời Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà đa phần là màu xám, cao thấp lộn xộn, có cái cũ kỹ, có cái mới tinh, còn có cả khu phế tích. Những con đường cắt chúng thành từng mảnh hỗn độn, người đi đường hiếm hoi, có một đội tuần tra mặc đồ đen đang cầm súng bước qua.

Hai mươi phút sau, phi thuyền đến một khu vực mới.

Các tòa nhà ở đây gọn gàng hơn nhiều, đều là nhà riêng, đường phố sạch sẽ, có không ít vệ binh đứng gác. Họ đáp xuống một khu dân cư, Lục Thính Hàn dẫn Thời Uyên vào một tòa nhà hẻo lánh, mở cửa, căn phòng rộng rãi nhưng lại trống trải.

Nhà có cấu trúc hai tầng, trang trí rất đẹp.

Vách tường trắng tinh, ánh đèn sáng rõ, phòng khách chỉ có sofa và tivi, bếp mở đặt một cái nồi tượng trưng, không có gia vị, tủ lạnh cũng trống không. Nơi này thường xuyên được dọn dẹp, sàn nhà sạch bong nhưng lại chẳng có chút hơi người.

Thời Uyên hỏi: “Đây là nhà anh?”

“Ừ.” Lục Thính Hàn nói, “Một trong những ngôi nhà của tôi, tôi ít khi về đây.” Anh cởi áo khoác, treo lên mắc áo, 

“Cậu ở đây trước đi, tùy ý chọn một phòng ở tầng một. Tối nay đừng ra ngoài, mai sẽ có người đưa cậu đi kiểm tra lại.”

“Ồ…” Thời Uyên nói, “Tôi đã bị lấy máu mấy lần rồi.”

“Mai là kiểm tra toàn diện hơn.” Lục Thính Hàn đáp, “Khi có kết quả, cậu muốn đi đâu cũng được.”

“Được rồi.”

“Đi ngủ đi.” Lục Thính Hàn nói.

Lục Thính Hàn cởi găng tay đặt sang một bên, ngồi xuống sofa. Anh ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tinh, lặng lẽ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Dù là lúc này, anh cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Anh như một cây cung luôn căng, một thanh kiếm không chịu vào vỏ, lúc nào cũng sẵn sàng ra trận.

Người bên hậu cần làm việc rất chăm chỉ, dọn nơi này sạch hơn cả nhà mẫu cho thuê, trần nhà cũng được chăm chút. Trần rất trắng, gần như trắng đến nhợt nhạt. Lục Thính Hàn đôi khi không muốn nhắm mắt thì sẽ để đầu óc trống rỗng vài phút, ngẩng đầu lên có cảm giác như đang trôi nổi trong hư không trắng xóa.

Hư không ấy đơn điệu, nhưng ngăn cách được khói lửa và cái chết.

Nhưng hôm nay, chưa kịp nhìn lâu thì mảng trắng ấy đã bị che mất.

Một gương mặt cúi ngược của Thời Uyên hiện ra.

Thời Uyên đứng sau sofa, cúi đầu nhìn anh hỏi:

 “Lục Thính Hàn, anh làm gì thế?”

Lục Thính Hàn: “…Nhìn trần nhà.”

“Không, giờ anh đang nhìn tôi rồi.” Thời Uyên nói. Được chú ý và quan tâm khiến cậu rất mãn nguyện.

Lục Thính Hàn hỏi: “Cậu còn việc gì?”

Thời Uyên: “Muốn được sờ đầu nữa.”

Lục Thính Hàn dừng nửa giây: “Lại đây.”

Thời Uyên linh hoạt nhảy lên sofa, rồi như ý được sờ đầu. Cậu hỏi Lục Thính Hàn: 

“ Anh không nghỉ à? Hừ hừ, anh sắp ra ngoài rồi đúng không?”

“Ừ.” Lục Thính Hàn đáp, cởi găng tay ra sờ Thời Uyên lại có cảm giác khác, cảm nhận được sự mát lạnh rõ ràng của tóc cậu.

“ Anh bận thật nha, cả đêm chưa ngủ.” Thời Uyên nói, “Thượng tướng đều như thế à?”

“Gần đây tình hình căng thẳng.” Lục Thính Hàn nói, “Cũng không phải lúc nào cũng bận đến vậy.”

“Được rồi.” Thời Uyên nghĩ ngợi, “ Vậy mai anh đưa tôi đi kiểm tra được không?”

Lục Thính Hàn xoa xoa mái tóc đen của cậu: “Sợ người?”

“Đúng hừ hừ.”

Lục Thính Hàn hỏi: “Cậu sợ người thế, sao lại không sợ tôi?”

Thời Uyên: “ Anh không phải người.”

Lục Thính Hàn: “…”

Lục Thính Hàn im lặng một lúc: “Người chửi tôi thì nhiều, nhưng thẳng thắn thế này thì hiếm lắm.”

“Không phải ý đó.” Thời Uyên cũng nhận ra không ổn, “Ý tôi là, ừ, anh không giống người.”

Lục Thính Hàn: “…”

Cũng chẳng khá hơn là bao.

Thời Uyên cong mắt cười: “Tóm lại anh khác với người khác, hừ hừ, hừ hừ.”

Nhìn thế này, Thời Uyên rõ ràng không định giải thích thêm, Lục Thính Hàn đành vừa sờ đầu cậu vừa nói:

 “Mai tôi không có thời gian, sẽ có người đưa cậu đi.”

“Thật sự không có thời gian?”

“Thật.”

“Được thôi, vậy sau đó anh sẽ về chứ?”

“Có thể.”

Thời Uyên: “ Anh có nhà khác à? Đừng đến đó nha.”

Lục Thính Hàn tiện tay sờ cặp sừng ác quỷ của cậu: “Sao thế?”

“Vì ở đó không có tôi.” Thời Uyên nói.

Câu trả lời này Lục Thính Hàn không ngờ tới.

Anh khựng lại rồi bật cười.

Thời Uyên lần đầu thấy Lục Thính Hàn cười thế này.

Lục Thính Hàn chưa đến ba mươi, nhưng có sự trầm ổn và áp lực đã vượt qua tuổi tác , đó là khí chất lắng đọng từ hàng trăm trận chiến, đủ sức thuyết phục, trấn an lòng người. Nhưng khi anh cười lên thế này, mày mắt giãn ra, mắt sáng lấp lánh, rõ ràng là thần thái rực rỡ của người trẻ tuổi.

Lục Thính Hàn cười nói: “Thời Uyên, cậu đúng là người kỳ lạ.”

“Vậy à.” Thời Uyên hơi bối rối.

“Ừ.”

Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng, Lục Thính Hàn xoa đầu cậu lần cuối rồi đứng dậy: 

“Tôi đi đây, ngủ ngon.”

“Bình an nhé.” 

Thời Uyên nói, nhìn anh lấy áo khoác ra cửa. Cậu chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy Lục Thính Hàn bước trong gió lạnh đi về phía phi thuyền xa xa kia, vài sĩ quan đến đón. Họ lên phi thuyền rồi biến mất ở phía chân trời.

Thời Uyên nhìn thêm một lúc, chắc chắn không thấy Lục Thính Hàn nữa mới rời khỏi bệ cửa.

Lục Thính Hàn bảo cậu chọn phòng ở tầng một, cậu đi một vòng, tìm được ba phòng trống. Nhưng cầu thang lên tầng hai bị hai robot nhỏ chặn lại, chúng nhìn cậu với vẻ cảnh giác , sợ cậu đột nhiên xông lên tầng hai.

Tầng hai chắc là không gian riêng của Lục Thính Hàn.

Thời Uyên chào chúng: “Tôi là Thời Uyên, các người tên gì?”

Robot: “…”

Thời Uyên hỏi lại: “Các người tên gì?”

Robot: “…”

Hai robot này không lịch sự nha, Thời Uyên không thích, đặt tên chúng là Đồng Nát và Sắt Vụn.

Cậu nói: “Vậy tôi chọn đại một phòng nhé.” 

Cậu chọn phòng gần cầu thang nhất, giường trống trơn, tủ quần áo có quần áo sạch, gối và chăn ga.

Cậu vụng về trải giường rồi chọn một bộ đồ ngủ.

Quần áo đều mới, nhưng là cỡ của Lục Thính Hàn, với cậu thì quá to. Cậu đặt vòng cổ răng sói lên đầu giường, lấy một bộ quần áo màu xám vào phòng tắm, mày mò một lúc mới mở được vòi sen nước nóng.

Tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

Thời Uyên nghĩ con người thật thông minh, làm được nước nóng, giường mềm, không như lũ quái vật chỉ biết hứng gió sương.

Nghĩ vậy cậu càng buồn ngủ.

Cậu ngả đầu ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau vừa ra khỏi phòng, Đồng Nát đã đặt bánh mì và sữa trên bàn, còn Sắt Vụn thì tiếp tục canh cầu thang.

Đồng Nát phát ra giọng máy móc: 【Hai tiếng nữa, 10 giờ đúng vui lòng hợp tác kiểm tra toàn thân.】

“Tôi biết rồi.” Thời Uyên nói, “Cảm ơn nhé, Đồng Nát.”

Đồng Nát : 【Gợi ý nhỏ: Theo cài đặt, tên ngẫu nhiên của tôi là Charles.】

Thời Uyên: “Ừ, Đồng Nát, tôi nhớ rồi.”

Đồng Nát: 【…】 Nó quay lại canh cầu thang.

Hai tiếng tiếp theo, Thời Uyên học cách  dùng điện thoại.

Cậu có số liên lạc của Vương Dư và Lữ Bát Phương, hôm qua chưa xem điện thoại, hôm nay mở ra đã thấy cả đống tin nhắn.

Lữ Bát Phương: 【Cậu đi đâu rồi? Vào thành chưa?】

Lữ Bát Phương: 【Cậu còn ở cạnh Lục Thượng tướng không?】

Lữ Bát Phương: 【Thời Uyên, xem điện thoại, tôi dạy cậu trả lời tin nhắn rồi mà! Bấm “trả lời” là nhắn lại được!】

Lữ Bát Phương: 【Sao không trả lời sao không trả lời sao không trả lời?】

Lữ Bát Phương: 【Điện thoại nhớ sạc nhé! Đừng có cho nó ăn cơm đấy!!】

So ra tin nhắn của Vương Dư ngắn gọn hơn nhiều: 【Vào thành rồi thì báo bình an cho bọn tôi.】

Thời Uyên chậm rãi gõ tin trả lời Vương Dư : 【Tôi vào thành rồi.】

Vương Dư không trả lời, có lẽ là đang bận.

Thời Uyên nhắn lại Lữ Bát Phương: 【Ừ, tôi ở trong thành, hôm qua không xem điện thoại.】

Lữ Bát Phương trả lời ngay:【Vậy thì tốt, cậu lạ nước lạ cái, cái gì cũng không rành, tôi lo cậu gặp rắc rối. Cậu đăng ký danh tính chưa, họ có sắp xếp chỗ ở cho cậu không?】

Thời Uyên nghĩ, hôm qua đúng là có người định sắp xếp, nhưng trước đó cậu đã đi với Lục Thính Hàn, giờ mục “địa chỉ” trên chứng minh vẫn còn đang trống.

Cậu trả lời Lữ Bát Phương: 【Đăng ký danh tính rồi, chưa có chỗ ở.】

Lữ Bát Phương: 【Sao lại thế, vậy cậu ở đâu, không ngủ ngoài đường chứ?】

【Không,】 Thời Uyên nhắn, 【Tôi ở nhà Lục Thính Hàn.】

Lữ Bát Phương gửi một chuỗi dấu chấm, đầy ra cả màn hình.

Thời Uyên hỏi: 【Sao thế?】

Lữ Bát Phương: 【(Mạnh) (Mạnh) (Mạnh)】

Lữ Bát Phương: 【Không làm phiền hai người nữa (ôm quyền).】

Sau đó dù Thời Uyên có hỏi thế nào, thì Lữ Bát Phương cũng không trả lời.

Thời Uyên đành tiếp tục học dùng điện thoại.

Một lúc sau, Lữ Bát Phương lại nhắn: 【Thời Uyên, mấy hôm nay tôi không chọc giận cậu chứ?】

Thời Uyên: ?

Thời Uyên: 【Không mà, sao lại hỏi vậy?】

【Vậy thì tốt,】 Lữ Bát Phương rõ ràng thở phào, 【Tôi sợ một trận gió bên gối thổi chết tôi.】

Đuôi Thời Uyên nghi hoặc cong thành dấu hỏi.

Khi cậu cuối cùng cũng học được cách xem video, thì có người gõ cửa, là nhân viên y tế đưa cậu đi kiểm tra.

Hai người đó xuất trình giấy tờ rồi đưa Thời Uyên lên xe, chạy thẳng đến một tòa nhà trắng tinh khổng lồ.

Trong tòa nhà ít người, không có dị biến giả, thỉnh thoảng lại thấy vài người mặc đồ bệnh nhân xanh trắng, Thời Uyên bớt căng thẳng. Một ông lão tóc trắng bước tới, đẩy kính hỏi:

 “Cậu là Thời Uyên đúng không, Lục Thượng tướng bảo cậu đến?”

“Đúng ạ.” Thời Uyên trả lời.

“Cậu có thể gọi tôi là giáo sư Quan.” Ông lão nói, “Theo tôi.”

Họ đi dọc hành lang, không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Khi qua cửa sổ Thời Uyên mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.

Là tiếng khóc thảm thiết ngắt quãng , nghe thật là bi thương.

Thời Uyên hỏi: “Sao ông ấy khóc?”

“Kết quả kiểm tra của ông ta có rồi.” Giáo sư Quan đáp, “Chuyện thường thôi.”

Đi thêm vài bước, tiếng khóc bị gió át mất.

Họ lên tầng cao nhất, nơi có nhiều thiết bị mà Thời Uyên không nhận ra. Giáo sư Quan dặn dò nhân viên, năm tiếng sau, Thời Uyên lại bị lấy vài ống máu lớn, đủ loại máy móc vận hành, có người nghiên cứu kỹ cặp sừng ác quỷ của cậu, có người kiểm tra đồng tử, có người xem đi xem lại kết quả CT của cậu.

Kết luận cuối cùng là Thời Uyên rất khỏe mạnh.

Trừ việc tim đập quá nhanh—chứng sợ người bùng phát mạnh.

Cuối cùng khi kết quả ra, Thời Uyên ngồi chờ giáo sư Quan trên ghế dài ngoài hành lang.

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều tà đậm đà chiếu qua cửa sổ, rơi xuống trên vai cậu. Cậu hơi buồn ngủ, lại không dám ngủ mà chỉ ôm đuôi ngáp ngắn ngáp dài.

Giáo sư Quan gọi điện cho Lục Thính Hàn từ văn phòng.

Ông nói: “Chúng tôi kiểm tra toàn diện rồi, không thấy gì bất thường.”

Lục Thính Hàn: “Vậy thì tốt.”

Giáo sư Quan: “ Cậu… nghi ngờ cậu ấy có vấn đề gì à?”

“Có một chút, có lẽ là ảo giác của tôi.” Lục Thính Hàn nói, “Tôi chưa từng thấy loại lây nhiễm như cậu ấy.”

“Nếu ngay cả cậu cũng chưa thấy, thì người khác càng không thể biết.” Giáo sư Quan nói, 

“Nhưng tôi nói ‘không bất thường’ là dựa trên tiêu chuẩn khoa học hiện tại. Nhiễm bệnh có tốc độ biến dị quá nhanh, gần đây chỉ số ô nhiễm dao động mạnh, có những thứ chúng ta có thể không phát hiện được. Vậy cần chúng tôi làm thêm gì không?”

Lục Thính Hàn im lặng hai giây: “Đã đủ rồi. Nếu có bất thường tôi sẽ xử lý.”

“Vậy tôi tìm người đưa Thời Uyên về?” Giáo sư Quan hỏi.

“Không cần.” Lục Thính Hàn nói, “Tôi sắp đến dưới tòa nhà rồi.”

Giáo sư Quan ngẩn ra.

Thời Uyên chờ mãi không thấy giáo sư ra, cậu đang buồn ngủ đến rũ rượi thì điện thoại bỗng rung lên.

Số lạ: 【Thời Uyên, xuống lầu.】

Không hiểu sao, cậu theo bản năng liênt biết là Lục Thính Hàn nhắn. Giáo sư Quan vừa ra khỏi văn phòng, Thời Uyên vội vàng nói “Cảm ơn ông” rồi chạy đi mất tăm.

Xe của Lục Thính Hàn ở ngay dưới lầu, thân xe có màu bạc sẫm rất kín đáo. Thời Uyên lên xe, tài xế lặng lẽ đạp ga, Lục Thính Hàn hỏi:

 “Hôm nay thế nào?”

Anh đã đổi sang đồ bình thường, là áo sơ mi đen tuyền và quần bó tôn lên đôi chân dài.

“Tôi gặp nhiều người lắm.” Thời Uyên nói, “Còn cả đống thiết bị nữa.”

“Sợ không?”

“Có một chút.”

Lục Thính Hàn gật đầu, lại nói: “Cậu chưa ăn đúng không, tôi dẫn cậu đến một chỗ.”

Mười lăm phút sau, xe dừng ở ngã tư, phía trước là khu đi bộ, xe không vào được.

Lục Thính Hàn đeo khẩu trang đen che kín mặt, Thời Uyên theo anh xuống xe, vệ binh mặc thường phục đi cách họ không xa.

Đây là một con phố dài, nhà cửa cũ kỹ, vách tường bong tróc, dọc đường có nhiều công trường giăng dây cảnh báo.

Đúng giờ ăn tối, công nhân cởi trần, khăn trắng vắt trên bả vai rám nắng. Họ ngồi thành vòng, không khí nóng hổi toàn mùi mồ hôi, giữa vòng là vài thùng cơm và cháo, người cầm muôi hét: 

“Từng người một! Đừng chen, đừng chen, xuất trình phiếu ăn, ai cũng có phần! Ê, đừng chen ngang!”

Đi tiếp càng đông người hơn.

Thời Uyên thấy một nhà trẻ. Cổng sắt mở là có vài đứa trẻ tròn vo chạy ùa ra, nhanh như một cơn gió, ba lô sau lưng kêu loảng xoảng.

Người ở đây hơi nhiều, Thời Uyên bước nhanh, nắm lấy tay áo Lục Thính Hàn, nói: 

“Náo nhiệt thật.”

“Đúng lúc vào giờ nghỉ.” Lục Thính Hàn nói, “Khu này là khu dân cư đang xây, đi tiếp sẽ có quán ăn.”

Quả nhiên, chẳng mấy chốc bên đường đã xuất hiện người bán hàng.

Họ chủ yếu bán thực phẩm nén và dung dịch dinh dưỡng, các loại lương khô chất đầy xe đẩy, giá ghi rõ: 【Ngô hộp 15 đồng liên minh】 【Dung dịch dinh dưỡng 10 đồng liên minh】 【Bánh quy nén 13 đồng liên minh】 【Thịt heo hộp 60 đồng liên minh】

Chỉ có một người bán xúc xích nướng nóng hổi. Thời Uyên chưa thấy bao giờ nên không khỏi nhìn thêm vài lần, Lục Thính Hàn hỏi:

 “Cậu muốn ăn không?”

Thời Uyên: “Muốn.”

Lục Thính Hàn mua một cây xúc xích đưa cho cậu. Xúc xích này ít thịt, chủ yếu là tinh bột, nhưng nướng vừa tới nên vỏ ngoài hơi nứt, thơm nức mũi. Thời Uyên cắn vài miếng, nói: 

“Ngon quá.”

“Phía trước còn món khác.” Lục Thính Hàn nói, “Đây là đoạn sầm uất nhất.”

Thời Uyên nắm tay áo Lục Thính Hàn đi cùng anh trên phố.

Có Lục Thính Hàn bên cạnh nên cậu không sợ, mở to mắt nhìn ngó tứ phía.

Nhà cửa cao thấp lộn xộn, tường toàn màu xám trắng, thứ có màu sắc duy nhất là quần áo phơi trên ban công, áo caro đỏ trắng, váy ngủ màu xanh đậm, áo khoác vàng thu.

 Công trường vang tiếng “đinh đinh đoong đoong”, công nhân giơ búa đập mạnh, mồ hôi bắn tung toé, người cầm muôi gõ thùng cháo kêu vang, hét lên đừng chen ngang, không là tôi đập muôi vào đầu đấy!

Trẻ con chạy qua chạy lại, cười đùa ầm ĩ. Một đứa chạy nhanh quá, suýt thì va vào Lục Thính Hàn. Anh đỡ vai đứa trẻ, xoay nó một vòng, nó lại như được lên dây cót lao đi, đến khi nhào vào lòng bố mẹ—người phụ nữ ôm con, không nhận ra Lục Thính Hàn, cười với anh và Thời Uyên, váy dài tung bay trong gió.

Xa hơn là đầu bếp bưng món ăn vừa nấu xong, hô to món lên đây! Thời này thịt khan hiếm, nhưng rau củ xào chung bùng nổ mùi thơm, cách xa vẫn ngửi được, uống kèm cốc nước đá là ăn được hai bát cơm to.

Thời Uyên từng nghe Lữ Bát Phương kể rất nhiều chuyện trong thành, cũng từng cùng Vương Dư nhìn tường thành từ xa, nhưng đến lúc này cậu mới có cảm nhận chân thực.

Nơi này khác hoang nguyên và rừng sâu.

Có giường mềm, có nước nóng, còn có mọi thứ cậu chưa từng thấy.

Vài phút sau, đèn đường lần lượt sáng lên. Ánh sáng lan theo dây cáp lên cao, không quá rực rỡ, chỉ đủ soi đường phía trước. Thời Uyên nghe công nhân phàn nàn cháo lại loãng, ngửi mùi thơm của nấm, rau diếp, cà chua, thấy áo đỏ trên ban công ai đó rơi, lượn lờ bay theo gió, một đám trẻ con ngẩng đầu nhìn, đồng thanh “Oa—!!” lên.

Không ai để ý họ, người nơi đây đông đến mức nhấn chìm cả thượng tướng và tiểu quái vật của anh. Thời Uyên đi theo Lục Thính Hàn trong màn đêm , cây xúc xích trong tay rất ngon, con đường trước mặt tựa như đi mãi không hết.

Náo nhiệt, tấp nập và tràn đầy sức sống.

Cậu đã đến với thế giới của con người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play