Lục Thính Hàn dẫn Thời Uyên rành rẽ bước vào một cửa tiệm.

Biển hiệu tiệm ghi “Tiệm mì Cánh Đồng”, tuy trang trí đơn giản, nhưng ông chủ vừa thấy Lục Thính Hàn đã cười: 

“Như thường lệ, phòng riêng tầng hai.”

Ồ , là người quen cũ.

Hai người bước lên tầng hai, cầu thang vang lên tiếng kêu cót két, họ vào căn phòng ở cuối hành lang. Cửa đóng lại, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất, Lục Thính Hàn tháo khẩu trang, đẩy thực đơn tới trước mặt Thời Uyên: 

“Muốn gọi gì?”

Thời Uyên nhìn hồi lâu, nói: “Tôi muốn gọi món mì ớt quỷ.”

Cậu luôn tò mò về “ớt” trong truyền thuyết  có vị gì, sao con người lại thích ăn nó.

Lục Thính Hàn hỏi: “Cậu ăn cay được không?”

“Tôi muốn thử.” Thời Uyên nói, “Chắc là được.”

Lục Thính Hàn gọi món, chẳng bao lâu hai tô mì lớn được bưng lên, một tô dầu đỏ, một tô nước trong, ông chủ cho thêm khá nhiều thịt.

Lục Thính Hàn cầm đũa, không vội ăn mà chỉ nhìn Thời Uyên.

Thời Uyên: “Sao thế?”

Lục Thính Hàn: “Cậu ăn đi.” Anh đẩy ly nước đá tới tay Thời Uyên.

Thời Uyên gắp một đũa mì, thổi nguội rồi nhét vào miệng.

Thời Uyên khựng lại.

Thời Uyên mở to mắt.

Vảy đuôi Thời Uyên xù lên.

“Khụ khụ khụ—” Cậu ho sặc sụa, vị cay kinh khủng như thiêu đốt cổ họng, xộc thẳng lên đầu!

Cậu vội uống nước, nắm lấy cả ly nước đá tu ừng ực, mất nửa ngày mới dịu lại, ngẩng đầu lên, Lục Thính Hàn vẫn nhìn cậu, trong mắt dường như lóe lên ý cười, như đã đoán trước.

Lục Thính Hàn hỏi: “Giờ còn ăn cay được không?”

Thời Uyên: “Không…” Đuôi cậu vẫn xù, không thể bình tĩnh.

Lục Thính Hàn đổi hai tô mì, nói: “Ăn đi, tôi gọi mì bò.”

Thời Uyên đành ngoan ngoãn ăn món không cay.

Mì bò rất thơm, nước dùng đậm đà, hành lá xanh giòn. Cậu không biết một tô mì này có giá đắt cắt cổ, chỉ thấy ngon tuyệt.

Cậu hỏi Lục Thính Hàn: “ Anh thường đến đây à?”

“Khi rảnh sẽ đến.” Lục Thính Hàn trả lời.

Thời Uyên lại hỏi: “ Anh thật sự không thấy cay à?”

“Cũng tạm.”

“Thôi được,” Thời Uyên nói, “ Anh giỏi thật đấy .” Cậu vẫn còn sợ, bưng ly nước uống ừng ực.

Khi Thời Uyên gần ăn xong, Lục Thính Hàn nói: “Thời Uyên, vòng cổ răng sói của cậu là ai cho?”

Anh không ngẩng đầu giống như là tiện miệng hỏi.

Thời Uyên cúi nhìn chiếc vòng nhỏ xinh vốn được giấu dưới áo, nhưng giờ lại bị lắc ra ngoài.

Giờ nó đang nằm trên ngực cậu, ánh lên màu trắng bạc.

Là Tạ Thiên Minh cho cậu.

Hồi đó, họ tìm được một cứ điểm bỏ hoang, co ro trong một góc có vẻ an toàn. Hệ thống sưởi trên xe hỏng, Tạ Thiên Minh nhóm lửa, lũ bọ đèn tím ký sinh trong người anh ta cảm nhận được hơi ấm, bắt đầu quậy phá, đau đến mức anh ta toát mồ hôi lạnh.

“Thời Uyên, cậu ngủ đi.” Tạ Thiên Minh nói, “Dù sao tôi cũng không ngủ được.”

Thời Uyên ngủ đến nửa đêm, tỉnh dậy dưới ánh sao ngập trời, Tạ Thiên Minh đưa cho cậu chiếc vòng răng sói. Anh ta nói mình chẳng sống được bao lâu, mong Thời Uyên mang nó vào thành.

Thời Uyên kể với Lục Thính Hàn: “Người đi cùng tôi trước đây cho.”

Lục Thính Hàn im lặng một lúc, đến khi Thời Uyên tưởng chủ đề này qua rồi, thì anh mới hỏi:

 “Anh ta chết thế nào?”

Câu hỏi này hơi lạ.

Anh chắc chắn người tặng đã chết.

Thời Uyên nói: “Anh ấy bị bọ cắn, loại bọ có màu tím ấy.”

Lục Thính Hàn khẽ gật đầu,tỏ ý đã biết.

Anh không hỏi thêm, cũng không giải thích, nhưng Thời Uyên cảm thấy họ quen nhau, thậm chí rất thân, thân đến mức chỉ nhìn là nhận ra đồ của đối phương.

Khi Thời Uyên uống cạn nước mì, cậu vẫn hỏi Lục Thính Hàn: 

“ Anh quen Tạ Thiên Minh à?”

“Quen.”

“ Anh và anh ấy là bạn à ? Anh có muốn lấy lại chiếc vòng này không?”

“Không cần, cậu giữ đi.” Lục Thính Hàn nói, “Trung úy Tạ từng là cấp trên của tôi, tôi được anh ấy giúp đỡ rất nhiều.”

Thời Uyên rất bất ngờ, không biết Tạ Thiên Minh là quân nhân, lại còn có mối quan hệ này với Lục Thính Hàn.

Cậu chợt nghĩ có lẽ Lục Thính Hàn đã để ý chiếc vòng răng sói từ lâu—ngay từ lúc họ gặp nhau. Tạ Thiên Minh chết, Thời Uyên là người ở bên anh ta những ngày cuối, còn giữ lại chiếc vòng anh ta trân trọng. 

Có lẽ, Lục Thính Hàn dễ dàng dẫn cậu đi là vì tình nghĩa với cấp trên cũ, cậu được hưởng lây ánh sáng của Tạ Thiên Minh.

Thật trùng hợp, họ cứ thế mà gặp nhau.

Cậu còn tưởng mình đặc biệt.

Thời Uyên do dự, hỏi: “ Anh dẫn tôi về nhà vì chiếc vòng này à?”

Lục Thính Hàn liếc cậu: “Không hẳn.”

Thời Uyên rất vui, vảy đuôi lại nằm xuống.

Lục Thính Hàn đặt đũa, đổi đề tài: “Thời Uyên, cậu có thể tìm việc làm, hoặc liên hệ trung tâm phân phối để họ sắp xếp. Ban đầu làm gì đơn giản cũng được, tiền không quan trọng, chủ yếu là học kỹ năng mưu sinh.”

Lời này nhắc nhở Thời Uyên, cậu nói: “Trong thành có đoàn kịch ‘Hoa Hồng Dại’ đúng không? Tôi muốn làm việc ở đó.”

“Sao lại muốn đến đó?” Lục Thính Hàn hỏi.

“Tạ Thiên Minh bảo tôi đi.” Thời Uyên đáp, “Anh ấy thích xem kịch, tốn không ít tiền cho đoàn Hoa Hồng Dại. Đoàn thiếu người, anh ấy bảo nếu tôi có hứng thú thì đến xem, biết đâu diễn được. Tôi đã hứa với anh ấy.”

“Thì ra thế.” Lục Thính Hàn nhàn nhạt nói, “Vậy thử đi, nhà hát ở phía nam.”

Thanh toán xong, hai người tiếp tục đi dọc theo con phố dài, đến khi ra khỏi khu đi bộ. Một chiếc xe đen đã lặng lẽ đợi bên đường, tài xế mở cửa cho họ.

Thời Uyên lên xe, nhìn ánh đèn dần xa, trở về nhà Lục Thính Hàn.

Trong nhà vẫn lạnh lẽo trống trải, Đồng Nát và Sắt Vụn vẫn thờ ơ, dùng giọng máy nói: 【 Lục Thượng tướng , chào mừng về nhà.】

Khi Thời Uyên thay đồ ngủ, đồng hồ vừa chỉ mười giờ đúng, cậu nghe thấy tiếng động trầm thấp.

“ Tu—”

“ Tu—”

“ Tu—”

Ba tiếng vang vọng khắp thành, hùng tráng hơn bất kỳ âm thanh quái vật nào. Nếu cậu đủ hiểu biết thì sẽ cảm thấy giống tiếng còi tàu hàng.

Lục Thính Hàn ngồi trên sofa phòng khách đọc sách, bên cạnh là tách trà Sắt Vụn pha.

Thời Uyên hỏi: “Tiếng gì thế?”

“Tiếng còi giới nghiêm.” Lục Thính Hàn nói, “Cắt điện, cắt nước nóng, trừ trường hợp khẩn cấp thì không được ra ngoài, kéo dài đến sáu giờ sáng.”

Thời Uyên ngẩng đầu nhìn đèn treo trong phòng khách: “Nhưng đèn vẫn sáng mà.”

“Vì đây là nhà tôi.” Lục Thính Hàn chậm rãi nhấp trà.

Giải thích cũng hợp tình hợp lý.

Thời Uyên thò ra cửa sổ nhìn.

Ánh đèn vốn đã mờ nhạt đang tắt dần từng mảng, đường phố vắng người, chỉ còn đèn khẩn cấp lẻ loi phát ra ánh sáng. Cả thành phố im ắng, chìm vào bóng tối tĩnh lặng.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Như thể mọi náo nhiệt và sức sống đều hạ màn trong vài giây, chỉ còn thực tại lạnh băng. Đèn pha trên tường thành lần lượt sáng, chiếu ra hoang nguyên, đội lính cầm súng tuần tra, cơn gió mang theo tiếng thì thầm của quái vật.

“Đến giờ ngủ rồi.” Lục Thính Hàn kẹp sách lại, “Thời Uyên, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Thời Uyên nói, “Cảm ơn anh đã mời tôi ăn mì, lần sau tôi sẽ mời lại.”

“Cậu định mời tôi ăn gì?”

Thời Uyên nghĩ: “Dù gì cũng không phải đồ cay.”

Lục Thính Hàn cười.

Thời Uyên nói: “Nếu tối nay anh sợ gặp ác mộng thì có thể tìm tôi.”

Lục Thính Hàn hỏi: “Sao tôi lại gặp ác mộng?”

“Tôi không biết, nhưng ai cũng có thể gặp ác mộng, tôi từng bị dọa tỉnh rồi.” 

Thời Uyên nói, “Khi sợ tôi sẽ ôm đuôi nhưng anh thì không có đuôi.” Cậu chân thành mời gọi, 

“Nó êm lắm.”

Lục Thính Hàn chỉ nói: “…Ngủ đi.”

Thuyết phục thất bại, đuôi Thời Uyên rũ xuống.

Khi Lục Thính Hàn lên lầu, Thời Uyên cũng trở về phòng mình.

Cậu nhớ lại những điều mới mẻ hôm nay, ôm chăn lăn hai vòng, nhưng giường quá mềm, vòng thứ ba chưa lăn xong thì cậu đã ngủ mất tiêu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì Lục Thính Hàn đã đi.

Đồng Nát lại đặt bánh mì và sữa trên bàn, nói với Thời Uyên: 【Vui lòng đưa thiết bị di động có hệ điều hành độc lập cho tôi.】

Thời Uyên: “Cái gì?”

Đồng Nát : 【Điện thoại.】

Thời Uyên: “Cậu còn kém thông minh hơn tôi.”

Đồng Nát: 【…】

Thời Uyên đưa điện thoại cho nó.

Đồng Nát vươn tay máy ra nhận, cắm dây dữ liệu ,vài giây sau nó trả lại cho Thời Uyên: 【Vé xe buýt đã cập nhật, dữ liệu bản đồ đã tải, điểm đến: Nhà hát Garcia.】

Đó là nơi của đoàn kịch Hoa Hồng Dại.

Thời Uyên ăn sáng xong thì lên đường.

Định vị rất rõ, ngay cả cậu cũng dễ dàng tìm được bến xe buýt ngoài khu dân cư, đợi xe số 3. Cậu học theo hành khách khác, quẹt vé xe trên máy thu phí, thuận lợi lên xe.

Xe buýt như cái hộp sắt lớn, lắc lư chở những người dậy sớm đi xa.

Trên xe khá đông, Thời Uyên nắm lấy tay vịn, căng thẳng cuộn đuôi, suýt thì rối nút. Ngoài cửa sổ, những toà nhà xám và phế tích chậm rãi trôi ngược, lúc đèn đỏ còn có một chiếc xe buýt khác dừng đối diện, người hai xe gần sát, cậu bé trên xe kia thấy Thời Uyên liền cười vẫy tay, Thời Uyên cũng vẫy lại.

Nửa tiếng sau, xe đến trạm “Nhà hát Garcia”.

Thời Uyên xuống xe, đi bộ năm phút mới đến trước một tòa nhà khổng lồ.

Tòa nhà trắng tinh có thiết kế độc đáo, đường cong đan xen tạo thành đường nét mượt mà, như dãy núi liên miên, nhấp nhô mà hòa quyện với nhau.

Trên cổng chính là tượng đá cẩm thạch, ở giữa là tượng người đàn ông với nửa cơ thể, mày mắt sâu sắc, mũ nhung thiên nga cắm lông vũ, dải lụa quanh cổ được thắt bằng ruy băng viền hoa, tạo thành cổ áo lộng lẫy. Hai bên là tượng phụ nữ đội trang sức và lụa, giơ cao tay như đang múa hoặc hoan hô. Đàn bồ câu như mây trắng vây quanh họ.

Khi ánh nắng xuyên qua những đám mây, sức mạnh từ đá cẩm thạch và thép như chảy trong ánh vàng. Họ sống dậy, người đàn ông thanh lịch vung gậy sải bước, váy của người phụ nữ như mây, rực rỡ và phô trương, họ nhận được một tràng pháo tay vang dội.

Thời Uyên đứng nhìn rất lâu.

Cửa nhà hát treo vài tấm áp phích, cậu tưởng là tranh, đến gần mới thấy bên trái viết:

【Dầu tăng lực Hổ Uy, trạm tiếp nhiên liệu của đàn ông, thẩm mỹ viện của phụ nữ, dùng rồi khiến nàng khen cả đêm (trái tim) (môi đỏ) (giày cao gót)】

Bên phải viết:

【Thích chơi nước? Vậy đến rửa bát đi! Gọi quán rau XX, hôm nay bạn có thể rửa cái bát bẩn nhất.】

Ở Giữa là chữ trắng nền đen:

【Cho thuê vị trí quảng cáo .Liên hệ Bối Cách tiên sinh 220-xxxx-0877】

Thời Uyên chưa kịp xem kỹ thì một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh:

 “Cậu đến ứng tuyển làm diễn viên à?”

Thời Uyên quay lại liền thấy một phụ nữ trẻ. Quầng thâm mắt của cô ta rất nặng, cả người uể oải như sắp ngủ gục đến nơi.

“Chắc… là vậy.” Thời Uyên nói.

“Tôi cũng thế.” Giọng cô chậm rãi, “Tôi tên Emma.”

“Tôi là Thời Uyên.”

Emma ngáp: “Tên cậu lạ thật.”

Thời Uyên và Emma cùng vào cửa. Trong nhà hát vừa tối vừa lạnh, có một cái bàn dài chắn trước cửa, người đàn ông mặt trắng bệch ngồi ở phía sau: 

“Đến thử vai? Điền bảng này đi.”

Khi Thời Uyên điền thông tin, cậu thấy trước sau bàn đầy bảng quảng cáo, từ “Chảo tốt Ánh Dương” đến “Hộp nén Papa”, từ “Đồ chơi trẻ em Ngôi Sao” đến “Rượu thuốc Phong Hàn”, sặc sỡ như muốn lấp kín mọi góc, cuối cùng còn chỗ trống cũng ghi “Cho thuê vị trí quảng cáo”.

“Điền xong rồi.” Thời Uyên trả bảng cho người đàn ông.

Anh ta liếc qua: “Cậu không điền vai muốn diễn à ?.”

Thời Uyên thành thật: “Tôi không biết có vai nào.”

“Cậu chưa đọc kịch bản?”

Thời Uyên lắc đầu.

“Cậu từng diễn kịch chưa?”

Thời Uyên lắc đầu.

Anh ta nhìn cậu vài giây, quay đầu ho rồi nói: “Trông cũng được, thử vai đơn giản đi.” 

Anh ta viết nguệch ngoạc lên bảng, rồi mới trả cho Thời Uyên, 

“Đi thẳng, phòng thứ hai bên trái.”

Trên chiếc bảng có cột 【Vai】 ghi là “ Thụ yêu”.

Thời Uyên cầm bảng, đi qua hành lang vắng tanh vào trong phòng. Ba bốn người ngồi trên ghế xếp, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại cúi xuống đọc kịch bản.

Thời Uyên không có kịch bản nên chỉ biết ngẩn ra.

Cậu thực ra không biết kịch là gì, Tạ Thiên Minh bảo đến nên cậu đến.

Thời Uyên vô thức sờ vào vòng cổ răng sói.

Cậu nhớ vẻ mặt Tạ Thiên Minh khi đưa vòng cho cậu bên đống lửa, lúc đó sao trời rực rỡ, lấp lánh tranh nhau toả sáng, Tạ Thiên Minh bình thản và buông bỏ, anh ta đã chấp nhận cái chết sắp đến.

Cậu lại nhớ trước khi chết, Tạ Thiên Minh nắm chặt tay cậu, khàn giọng nói cậu lừa tôi, cậu cũng là quái vật đáng chết. Lúc đó mặt anh ta thật dữ tợn.

Thời Uyên rất thích Tạ Thiên Minh. Anh ta là người đầu tiên cậu gặp sau khi hóa thành hình người, dẫn cậu lên xe, chia cho cậu đồ ăn thức uống.

Thời Uyên giết ong chúa, tưởng cứu được Tạ Thiên Minh nhưng chỉ đổi lấy cái chết và hận thù.

Đôi khi cậu nghĩ, Tạ Thiên Minh có hối hận không? Hối hận khi đã đi cùng cậu, canh đêm cho cậu, đưa vòng cho một con quái vật như cậu.

Cậu không biết câu trả lời, cũng không biết nên đưa vòng cho ai. Thế là cậu đeo vòng vào thành, như lời hứa đi đến đoàn kịch Hoa Hồng Dại.

Cậu ngồi ngẩn ngơ một lúc cho đến khi áo bị kéo.

Một bé gái tai mèo đứng sau, khẽ hỏi: “Anh là người thử vai ‘ Thụ yêu' đúng không?”

“Là tôi.” Thời Uyên trả lời.

“Vậy theo em.” Cô bé vẫy tai, cong đôi mắt xanh cười cười,

 “Em dẫn anh đi lấy trang phục.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play