Vương Dư và Lữ Bát Phương đứng sóng vai ngoài lều, gió lạnh thổi vù vù, đất trời hoang vu.
Vương Dư ngẩng đầu nhìn trời. Ánh mắt cô sâu thẳm, áo trắng tung bay trong gió, tay vẫn cầm một chai… xà phòng lỏng đã dùng hơn nửa, cất tiếng:
“Vậy là Thời Uyên cứ thế đi cùng Thượng tướng à?”
“Ừ.” Lữ Bát Phương cũng nhìn về phía xa xa, “Họ cùng lên phi thuyền rời đi rồi.”
“ Cậu ta làm gì thế, cứ vậy lao lên ôm Thượng tướng à?”
“Ừ.” Lữ Bát Phương vẫn nhìn về xa xăm, “Chính là vậy, đơn giản mà thô bạo.”
Vương Dư thở dài: “Đồng xu quả nhiên không lừa ta!”
Lữ Bát Phương vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn kỹ mới thấy sự siêu thoát sau cú sốc quá lớn, như thể ngộ ra chân lý, nói:
“Tôi sai rồi, thật sự sai rồi. Tôi cứ dùng tiêu chuẩn người thường để đo lường, suy đoán mọi chuyện, nhưng Thời Uyên đâu phải người thường. Chẳng màng quy tắc, chỉ cần đủ đẹp là muốn làm gì cũng được. Thượng tướng cũng là người, cũng khó qua ải mỹ nhân…”
Vương Dư im lặng một lúc: “Liệu có khả năng nào họ quen nhau từ trước không?”
“Sao có thể.” Lữ Bát Phương nói, “Nói gì thì nói, Thượng tướng làm giám sát viên vực sâu mười năm, Thời Uyên làm sao quen được ngài ấy chứ.”
Vương Dư nói, “Ai mà biết được, thế giới này kỳ diệu lắm.”
Cả hai đồng loạt nhìn về phía xa, nơi phi thuyền đã sớm biến mất.
Lữ Bát Phương: “Chị Vương, chị nghĩ nếu tôi làm thế, Thượng tướng có cho tôi lên phi thuyền không?”
Vương Dư : “Tro cốt thì chắc là được.”
Lữ Bát Phương: “Cũng đúng, cũng đúng.”
Trên phi thuyền có nhiều dị biến giả, Thời Uyên sợ hãi, bám chặt vào Lục Thính Hàn không dám rời nửa bước. Lục Thính Hàn đành đưa cậu vào khoang làm việc riêng.
Anh cởi dây buộc đuôi của Thời Uyên.
Thời Uyên thử vẫy đuôi, chiếc đuôi đung đưa giữa không trung, động tác cuối cùng cũng mượt mà.
Mắt cậu sáng lên: “ Anh giỏi thật đấy!”
Lục Thính Hàn nói: “Còn cần tôi giúp gì không?”
Thời Uyên: “Không còn nữa .” Cậu đã rất vui rồi.
Lục Thính Hàn nhìn cậu, hỏi: “Tôi có từng gặp cậu không?”
Chẳng những gặp, mà còn ngắm nhìn suốt mười năm. Trong cõi u minh, cậu vẫn cảm nhận được sự quen thuộc ấy. Thời Uyên do dự. Cậu biết lập trường của Lục Thính Hàn, nếu nói ra sự thật, cậu sẽ không thể ở bên con người của mình, thậm chí có thể bị những dị biến giả đáng sợ kia xé nát.
Cậu không muốn nói dối, cũng không giỏi nói dối, nhưng từ đầu cậu đã là một kẻ lừa đảo nhỏ, chỉ có mới len lỏi được vào đám đông.
Cậu nghĩ, * mình đâu có làm chuyện xấu, chỉ là một lời nói dối nhỏ xíu thôi.*
Thời Uyên lí nhí: “Tôi không biết, có lẽ từng gặp rồi…”
Cậu cực kỳ chột dạ, cảm thấy giọng mình khô khốc, càng không dám nhìn thẳng Lục Thính Hàn.
“Thời Uyên, ngẩng đầu nhìn tôi.” Lục Thính Hàn nói.
Thời Uyên cứng người, cẩn thận chậm rãi ngẩng lên, đối diện với Lục Thính Hàn.
Lục Thính Hàn có đôi mắt màu xanh xám. Thời Uyên đã thấy nhiều lần, dưới ánh trăng, đôi mắt ấy lạnh lẽo như màu xanh lam, là một sắc màu độc đáo. Ánh sáng trong phòng khá yếu, Lục Thính Hàn đứng ngược sáng, Thời Uyên chỉ nhìn thấy màu xám như mây chì.
Lục Thính Hàn chắc chắn nhận ra sự chột dạ của cậu, nhưng anh không truy hỏi. Anh chăm chú quan sát gương mặt Thời Uyên, từ đuôi mày đến mắt, lại dời xuống cằm, thu mọi chi tiết vào tầm mắt.
Rồi anh nói: “Tôi từng gặp cậu.”
Giọng điệu chắc chắn, không thể nghi ngờ.
Anh lại nói tiếp: “Rất lâu trước đây.” Anh vươn tay lướt qua má của Thời Uyên rồi dừng lại ở gáy cậu, mang theo hơi lạnh.
Động tác của Lục Thính Hàn rất nhẹ, rất kiềm chế, thần thái không khác gì vuốt ve một khẩu súng. Nhưng đây là nơi dễ tổn thương nhất của con người, hành động này ít nhiều mang tính uy hiếp và kiểm soát.
Anh khẽ cúi mắt, nhìn Thời Uyên đầy suy tư.
Ngoài cảm giác quen thuộc, anh còn nhạy bén nhận ra mối đe dọa tiềm tàng từ Thời Uyên.
Thời Uyên không biết rằng, vực sâu số 0 được coi là vực sâu nguy hiểm nhất. Nó thường ở trạng thái “ngủ đông” nên rất an toàn, nhưng theo dữ liệu giám sát, nếu nó bùng phát thì sẽ gây ra ô nhiễm và biến dị mạnh mẽ nhất.
Lục Thính Hàn vuốt ve gáy Thời Uyên, làn da dưới tay mịn màng và ấm áp, nhưng ánh mắt anh lại càng thêm u tối.
Anh đã xem kết quả xét nghiệm máu của Thời Uyên từ lúc cậu được cứu .Sau khi lên phi thuyền, Thời Uyên được xét nghiệm lại, kết quả vẫn là không nhiễm bệnh.
Theo tiêu chuẩn liên minh, Thời Uyên hoàn toàn an toàn khỏe mạnh.
Bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi.
Nhưng anh đã thấy quá nhiều quái vật, chứng kiến quá nhiều ca lây nhiễm, với trực giác vượt xa người thường, anh đã nhận ra Thời Uyên có gì đó không ổn.
Trong lòng anh một bên là sự nghi ngờ lạnh lùng sắc bén, một bên là cảm giác quen thuộc ấm áp hoài niệm, cả hai hòa trộn tạo thành cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Thời Uyên nhìn Lục Thính Hàn một lúc, lại chẳng căng thẳng nữa.
Cậu hoàn toàn không ý thức được điểm yếu của mình bị kiểm soát, cuộn đuôi lại, vươn tay ôm lấy Lục Thính Hàn, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
“ Anh muốn sờ đầu tôi à, được thôi.”
Lục Thính Hàn: “…”
Thời Uyên mong chờ nhìn anh: “Được mà, tôi không ngại đâu.”
Lục Thính Hàn không đáp.
Chờ một lúc, Thời Uyên nhận ra gì đó, mở to mắt nhìn anh :
“…À, hóa ra anh không muốn sờ đầu tôi à?”
Cậu rõ ràng là buồn bã, cả đuôi cũng rũ xuống.
Vài giây sau, Lục Thính Hàn nhẹ nhàng rút tay khỏi gáy cậu.
Rồi thử giơ tay trên đầu Thời Uyên, nhưng một lúc sau vẫn chưa hạ xuống.
Thời Uyên nhìn anh, đuôi vẫy nhanh hẳn lên.
Anh không xoa đầu cậu mà rút tay lại.
Cái Đuôi cũng lập tức chậm lại, vẫy hai ba lần rồi dừng hẳn.
Anh lại giơ tay, cái đuôi bắt đầu vẫy vui vẻ, mong chờ cực kỳ.
Thế là Lục Thính Hàn sờ đầu Thời Uyên, mái tóc đen mượt như lụa trượt qua kẽ tay, bồng bềnh mềm mại, cảm giác rất tuyệt.
Thời Uyên thoải mái đến mức nheo mắt, cọ vào tay anh, thỉnh thoảng anh còn chạm vào cặp sừng cong của ác quỷ.
Thời Uyên: “Hừ hừ.” Rất khẽ, như âm thanh thân mật và vui vẻ của loài mèo.
Lục Thính Hàn không nghe rõ: “Cậu nói gì?”
Thời Uyên: “Hừ hừ, tôi có nói gì đâu.”
Lục Thính Hàn: “Nói một câu thử xem.”
Thời Uyên: “Nói gì hừ hừ.”
Lục Thính Hàn mới hiểu, đây có lẽ là âm thanh cậu phát ra khi quá vui.
Người bị nhiễm sẽ mang đặc điểm của vật nhiễm. Như người bị thú hoang lây nhiễm, có kẻ thích ăn thịt sống, có kẻ nửa đêm hú như sói, có kẻ mê mẩn chải lông và bắt chuột. So ra, người bị thực vật lây nhiễm bình lặng hơn, đa phần chỉ thích lặng lẽ phơi nắng, thỉnh thoảng phàn nàn nước hôm nay không ngon.
Như Thời Uyên thế này, ngay cả Lục Thính Hàn cũng không đoán ra cậu bị cái gì lây nhiễm.
Anh nghe cấp dưới lén gọi Thời Uyên là “tiểu ác quỷ”.
Một tiểu ác quỷ kỳ lạ, vui vẻ thì phát ra tiếng hừ hừ khe khẽ.
Thời Uyên: “Hừ hừ, Lục Thính Hàn, anh lợi hại lắm đúng không? Tôi nghe người ta nói anh bảo vệ được nhiều thành phố.”
Lục Thính Hàn: “Ba thành.”
Thời Uyên: “Hừ hừ, họ còn nói anh là Thượng tướng trẻ nhất, dị biến giả đều nghe lời anh nha.”
Lục Thính Hàn: “Chỉ là may mắn được trọng dụng thôi.”
Thời Uyên: “Ai cũng biết tên của anh.”
Lục Thính Hàn hỏi: “Ai kể cậu nghe những chuyện này?”
“Bạn tôi.”
Thời Uyên đáp, trong đầu hiện lên gương mặt Lữ Bát Phương sốc đến biến dạng và đôi tay run rẩy như động kinh khi thấy cậu lao vào lòng Lục Thính Hàn.
Cậu được sờ sờ đầu nên rất vui, lại nói: “ Anh cứu tôi, còn tháo dây buộc đuôi, anh thật sự lợi hại hừ hừ.”
“…Nhưng tôi không nhớ đã gặp cậu ở đâu.” Lục Thính Hàn xoa đầu cậu lần cuối, rồi rút tay lại,
“Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ nói cho tôi biết.”
Thời Uyên nghe đến chủ đề này thì chột dạ, cúi đầu không nói gì.
Nhưng cậu đã tìm được con người của mình, vài phút sau thì quên luôn chột dạ, lại vui vẻ như chưa có gì.
Lúc này phi thuyền đã lướt qua hàng chục cây số, đã đến gần thành phố . Trên bàn là trà nóng mới pha, tách trà tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật. Lục Thính Hàn bảo cậu cứ tự nhiên, Thời Uyên liền cầm một tách, nhấp từng ngụm nhỏ.
Uống xong tách trà, phi thuyền cũng khẽ rung, họ đáp xuống đường băng không quân rộng rãi. Cửa khoang từ từ mở ra, kéo dài thành lối xuống mặt đất. Cuối đường băng là cờ hoa tuyết của liên minh ,tung bay trong gió. Một tòa nhà đen khổng lồ hiện ra trước mắt, nó có hình chữ nhật gọn gàng, toàn bộ làm bằng thép, nhìn từ dưới lên, nó đồ sộ như có thể chống đỡ cả bầu trời.
Họ đáp xuống đất, Thời Uyên hỏi: “Đây là đâu?”
“Thành Thập Tuệ.” Lục Thính Hàn trả lời.
Vào tòa nhà, đèn được thắp lên sáng rực. Một người mặc đồng phục xanh bước tới chào, rồi đứng im không nói. Lục Thính Hàn bảo Thời Uyên:
“Cậu đi theo anh ta, anh ta sẽ đăng ký danh tính, sắp xếp chỗ ở cho cậu.”
Thời Uyên: “Chúng ta vừa gặp nhau mà ,tôi muốn ở cùng anh.”
Lục Thính Hàn: “Cậu không cần sợ họ.”
Thời Uyên: “Nhưng tôi muốn ở cùng anh mà.”
Lục Thính Hàn: “…”
Hình Dịch Phong bên cạnh thấy thế, cảm giác thời khắc của mình đã đến. Anh ta nở nụ cười, định lặp lại chiêu cũ, kéo Thời Uyên đi và nói Thượng tướng bận lắm. Vừa bước nửa bước, đã nghe Lục Thính Hàn nói:
“Được.”
Hình Dịch Phong khựng lại, mắt suýt thì trừng đến rớt ra.
Lục Thính Hàn: “Tôi có việc, nếu cậu muốn tôi đưa đi đăng ký danh tính thì phải chờ lâu đấy.”
“Không sao,” Thời Uyên nói, “Tôi tự chơi được.”
Lục Thính Hàn: “Cậu muốn chơi gì? Ở đây chẳng có gì thú vị.”
Thời Uyên nghĩ ngợi: “Tôi có thể chơi với chính mình.” Cậu rất thích ôm đuôi chải vảy nha.
Lục Thính Hàn: “…”
Lục Thính Hàn: “Thời Uyên, tôi sẽ xong việc sớm nhất có thể, cố gắng đừng chơi với chính mình.”
Thời Uyên: ?
Cậu không hiểu tại sao, nhưng vẫn đồng ý:
“Được thôi.”
Sau khi Lục Thính Hàn dẫn Thời Uyên đi, Hình Dịch Phong lẩm bẩm: “Xong rồi.”
“Sao thế,” Lang Trảo liếc nhìn anh ta, “Mặt anh hệt như bị bóp trứng ấy.”
Hình Dịch Phong: “Cậu thấy người sống sót vừa nãy, Thời Uyên, đúng không.”
“Tôi không mù. Tiểu ác quỷ chứ gì, ai mà chẳng biết.”
Hình Dịch Phong: “Cậu ta từng nói ghét tôi, còn muốn mách Thượng tướng. Lúc đó tôi chẳng để tâm, giờ xem ra cậu ta mách thật rồi! Cậu xem phim cung đấu chưa? Tôi vốn là quý phi, đắc tội cung nữ mới vào, ai ngờ cung nữ lại là người được sủng ái . Người ta nói tân hoan cựu ái, tân hoan cựu ái, tân hoan đứng trước cựu ái, chỉ cần gió bên gối thổi một cái, là mai tôi bị chém đầu mất!”
Lang Trảo im lặng vài giây: “Tôi thấy anh nên bớt xem phim đi.” Anh ta nhìn Hình Dịch Phong,
“Quý phi? Cựu ái? Thái giám tuyên chỉ thì đúng hơn.”
Hình Dịch Phong vỗ một cái vào lưng anh ta, cả hai cười lớn.
Cười xong Lang Trảo sờ cằm: “Nhưng anh nói cũng đúng, lần này hình như hơi khác…”
Bên kia, Thời Uyên đi theo Lục Thính Hàn.
Họ lên thang máy đến tầng 8. Hành lang tầng này rất sáng sủa, lại ít người, ít phòng. Lục Thính Hàn bảo Thời Uyên đợi mình ở căn phòng nhỏ cuối hành lang, rồi bước vào cánh cửa lớn đối diện. Hai tiếng sau, qua cửa kính phòng nhỏ, Thời Uyên vừa uống trà nóng vừa nhìn những người mặc trang phục khác nhau ra vào cánh cửa ấy.
Khi sĩ quan thứ bảy rời phòng thì Lục Thính Hàn cũng bước ra.
Anh nói với Thời Uyên: “Để cậu chờ lâu rồi.” Rồi dẫn cậu xuống đại sảnh đăng ký ở tầng hầm.
Đại sảnh trống trải, chỉ có sáu bảy người sống sót vừa được cứu, xếp thành một hàng. Nhân viên đăng ký sau bàn gõ lạch cạch, không ngẩng đầu:
“Người tiếp theo—số chứng minh? Họ tên, giới tính? Ngày sinh?”
Thời Uyên chưa kịp tìm hiểu, một người đã vội vã đến, chào Lục Thính Hàn:
“Thượng tướng, ngài…”
“Đăng ký cho cậu ấy.” Lục Thính Hàn hất cằm về phía Thời Uyên.
“Vâng.” Ánh mắt người đó lướt nhanh qua Thời Uyên, dẫn họ vào phòng nhỏ, mở thiết bị,
“Họ tên và ngày sinh của cậu?”
Thời Uyên ngồi trên ghế, Lục Thính Hàn đứng sau lưng. Cậu trả lời:
“Tôi tên Thời Uyên, Thời của thời gian, Uyên của vực sâu. Ngày sinh… tôi không nhớ.”
Người đó gõ vài dòng, lại hỏi: “Cậu chưa đăng ký danh tính, không có số chứng minh. Trước đây cậu sống ở đâu? Trong thành à?”
“Tôi… tôi…” Thời Uyên tắc nghẽn, đuôi lại bắt đầu cuộn tròn,
“Tôi không sống trong thành.”
“Vậy là ngoài thành? Cậu sống với ai,” nhân viên đẩy kính, giọng đều đều, “Ngoài thành đã lâu không có dấu vết hoạt động của con người. Nếu cậu từ khu dân cư khác, phải báo cho chúng tôi.”
Thời Uyên: “Tôi… tôi sống với gia đình.”
“Chỉ có nhà cậu? Sống ở đâu, làm sao chống lại sinh vật nhiễm bệnh, đảm bảo nguồn thức ăn? Những năm qua các cậu có cố liên lạc với thành phố không? Đăng ký cư dân mới yêu cầu nhiều thông tin, tôi phải hỏi chi tiết để ghi vào hồ sơ.”
Thời Uyên: “…”
Thời Uyên: QAQ
Cậu căng thẳng đến chết, nghẹn nửa ngày không thốt nổi chữ nào, đuôi lại rối thành một nút.
Lục Thính Hàn phía sau lên tiếng: “Bỏ qua phần này trước.”
“Vâng.” Nhân viên thu ánh mắt, “Còn một số thông tin khác cậu cần cung cấp, như trình độ học vấn, báo cáo xét nghiệm máu…”
Coi như vừa rồi đã qua vậy.
Chỉ là khi Thời Uyên trả lời các câu hỏi khác, tay Lục Thính Hàn lại đặt lên gáy cậu lại khẽ vuốt ve.
Nửa tiếng sau, Thời Uyên nhận được thẻ danh tính điện tử của liên minh.
Trên thẻ ghi:
【Họ tên: Thời Uyên
Giới tính: Nam
Địa chỉ: Chưa có
Nghề nghiệp: Chưa có
Trình độ học vấn: Nghi vấn (biết chữ)
Nơi định cư trước đây: Chưa có
Số danh tính: S600245】
Thời Uyên nhìn một lúc, hơi buồn: “Hình như tôi chẳng có gì.”
Lục Thính Hàn: “Cũng không hẳn.” Anh dừng một chút, “Ít nhất cậu còn tên và giới tính.”
Thời Uyên càng buồn hơn.
Lục Thính Hàn nói tiếp: “Họ sẽ sớm sắp xếp chỗ ở cho cậu, khoảng 20 phút sẽ có kết quả. Nếu có công việc phù hợp, cũng sẽ có người thông báo.”
Thời Uyên: “Tôi vẫn muốn ở cùng anh.”
“Tôi có thể đưa cậu đến chỗ ở.”
“Như vậy sau này tôi khó gặp anh lắm.”
Lục Thính Hàn: “Thời Uyên, tôi không thể luôn ở bên cậu. Cậu sẽ quen nhiều bạn mới.”
Thời Uyên hỏi: “Thật sự không được sao?”
Lục Thính Hàn: “Sao cứ muốn ở cùng tôi vậy?”
Thời Uyên mím môi: “Chỉ là muốn thôi.”
Ngón tay Lục Thính Hàn gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt rơi xuống chiếc vòng cổ răng sói cậu đeo.
Vòng răng sói là của Tạ Thiên Minh, anh ta tặng Thời Uyên nên cậu vẫn luôn đeo. Lục Thính Hàn nhìn vài giây, lại chăm chú ngắm gương mặt Thời Uyên, đột nhiên cười nhạt:
“Vậy thử thuyết phục tôi đi.” Anh kéo ghế ngồi xuống, dáng ngồi rất thẳng, thần thái nghiêm túc như trong một cuộc họp quân sự.
Thời Uyên hoàn toàn không biết nói gì.
Cậu thấy Lục Thính Hàn rất thông minh, không như cậu, chẳng biết cái gì. Ngay cả cậu cũng hiểu, một con quái vật ngốc nghếch khó mà thuyết phục được Lục Thượng tướng.
Nhưng cậu chỉ còn cách cố hết sức.
Đối diện Lục Thính Hàn, Thời Uyên nghĩ mãi mới nói:
“Tôi bị chứng sợ người nghiêm trọng.”
Lục Thính Hàn: “Sợ người?”
Thời Uyên nghiêm túc: “Đúng. Bí mật này tôi chỉ nói với anh thôi nha—tôi thật sự rất rất sợ người.”
Lục Thính Hàn: “…”
“Bí mật” này ai nhìn cũng biết.
Thời Uyên: “Gặp người, nhất là nhiều người tôi sẽ sợ lắm.”
Lục Thính Hàn: “Ừ.”
Thời Uyên: “Sợ thì đuôi tôi sẽ rối thành nút.”
Lục Thính Hàn: “Ừ.”
Thời Uyên: “Tôi không thích đuôi bị rối. Tôi không tháo được nút chết, người khác cũng không, chỉ có anh là tháo được ngay.”
Lục Thính Hàn: “Ừ.”
Thời Uyên: “ Anh có thể sờ đầu tôi nha, còn gãi cằm tôi. Vậy anh dẫn tôi về nhà được không?”
Lục Thính Hàn: “Ừ.”
Thời Uyên: “Tôi không làm được nhiều, nhưng tôi có thể tưới hoa, dọn nhà, vứt rác… á!” Cậu mới nhận ra Lục Thính Hàn nói gì, không tin nổi, “…Thật sao?”
Lục Thính Hàn: “Thật.”
“Giờ chúng ta làm gì!”
Lục Thính Hàn: “Theo tôi .”
Anh đứng dậy. Thời Uyên ngạc nhiên đi theo, nghĩ thầm sao lại có người bảo Lục Thính Hàn khó gần chứ?
Hóa ra con người dễ nói chuyện đến thế!!
Dưới ánh sáng ấm áp trong phòng, màu xanh xám trong mắt Lục Thính Hàn bớt đi sự lạnh lẽo. Anh nói:
“Thời Uyên, tôi chỉ có một yêu cầu.”
Thời Uyên phấn khích : “ Là gì ạ?”
Lục Thính Hàn: “Chơi một mình thì được, nhưng đừng chơi với chính mình.”
Thời Uyên: ?
Cậu không hiểu sao Lục Thính Hàn cứ không cho cậu chải đuôi, nói:
“Thôi được rồi để sau này tôi lén chơi vậy.”
Lục Thính Hàn: “…”
Lục Thính Hàn: “ Được Rồi .”