Vương Dư biết mình đã làm một việc sai trái , hơn nữa còn không thể cứu vãn.
Cô nghĩ nghĩ vài giây, quyết định đổ họa sang người khác, ôn hòa nói:
“Thời Uyên, thế này nhé, cậu đi tìm Lữ Bát Phương chơi đi, anh ta ở lều bên cạnh. Anh ta vui tính hơn tôi nhiều.”
“Được thôi,” Thời Uyên nói.
Cậu không chút nghi ngờ, quả nhiên là đi tìm Lữ Bát Phương.
Vương Dư đứng ngây trong gió một lúc, đột nhiên cúi xuống nhặt đồng xu, lẩm bẩm:
“Dựng đứng là tôi trúng năm triệu.”
Cô búng tay, đồng xu bay lên, “bộp” một tiếng nằm bẹp dí dưới đất.
Vương Dư thử đi thử lại nhiều lần nhưng đồng xu vẫn ngoan ngoãn nằm ngang. Cô chán nản:
“Sao thế này, sao lại vậy chứ, vừa nãy rõ ràng dựng rất dứt khoát mà…”
Còn Lữ Bát Phương trong lều đang lau súng, hoàn toàn không biết Vương Dư đã giao cho anh ta một trọng trách lớn lao.
Thời Uyên lén lút thò đầu vào, kéo rèm lều bước vào đưa la bàn cho Lữ Bát Phương:
“Trứng của anh.”
Lữ Bát Phương đã quên béng chuyện này từ đời nào, nghĩ một lúc mới phản ứng lại, nhận cũng không được, không nhận cũng chẳng xong, cuối cùng vẫn cầm lấy, nói:
“Cảm ơn.”
Thời Uyên: “Quả trứng kia không tìm được nữa, tiết kiệm đi.”
Lữ Bát Phương: “…Cảm ơn.”
Thời Uyên ngồi bên cạnh Lữ Bát Phương, đợi anh ta lau súng xong mới hỏi:
“Anh biết Lục Thính Hàn ở đâu không?”
Cậu vẫn muốn tìm lại anh.
“Không biết,” Lữ Bát Phương nói.
Thời Uyên hỏi: “Thật sự không có cách nào tìm được anh ấy sao?”
Lữ Bát Phương nhớ ra Thời Uyên được Lục Thính Hàn cứu, chắc hẳn mang lòng biết ơn. Anh ta nói:
“Thượng tướng sẽ về bằng phi cơ, có lẽ vài tiếng nữa. Đợi khi phi cơ hạ cánh thì chúng ta qua đó may ra gặp được. Nhưng cậu không cần cảm ơn trực tiếp, đứng xa nhìn ngài ấy một cái là đủ.”
“Được!” Thời Uyên khá vui, tự động bỏ qua nửa câu sau của Lữ Bát Phương,
“Giờ chúng ta làm gì?”
Lữ Bát Phương nghĩ: “Cậu ăn gì chưa? Trời lạnh thế này, chúng ta đi uống bát canh khoai tây trước đã.”
Thế là Thời Uyên theo Lữ Bát Phương, vừa đi vừa hỏi: “Sao chúng ta không đi phi cơ?”
Cậu cũng rất muốn thử.
“Phi cơ hiếm lắm, không dùng để ném bom thì cũng để chở quan chức,” Lữ Bát Phương nói,
“Tiền phải dùng vào việc cần thiết, đúng không.”
“ Anh có được ngồi phi cơ không?” Thời Uyên hỏi.
Lữ Bát Phương cười: “Biết đâu đấy! Tôi rất ngưỡng mộ thượng tướng. Nếu tôi là ngài ấy, đi chợ mua rau cũng phải ngồi phi cơ, tận hưởng cảm giác trên trời. Nhưng có lẽ mãi mãi chẳng có ngày đó, haha.”
“Không phải đâu,” Thời Uyên nói.
Lữ Bát Phương khựng lại, đột nhiên xúc động, không ngờ mình lại được Thời Uyên đánh giá cao như vậy.
Thời Uyên từng nghe Tạ Thiên Minh nói, người chết có thể hoá thành linh hồn trên trời, nên chân thành an ủi:
“Anh chết rồi là được bay trên trời.”
Lữ Bát Phương: “…”
Lữ Bát Phương: “Thời Uyên, thỉnh thoảng cậu hơi hơi… đáng sợ một chút.”
Thời Uyên: ?
Họ đến trước một lều đen, Lữ Bát Phương kéo rèm, một luồng gió nóng mang mùi thịt ùa ra. Trong lều, thùng giữ nhiệt lớn chứa canh khoai tây nấu thịt, ít thịt lác đác nổi trên mặt cảnh, bên cạnh là cơm và bánh mì.
Lữ Bát Phương nói vài câu với đầu bếp, lấy hai bát canh và bánh mì rồi dẫn Thời Uyên sang lều bên cạnh tìm chỗ ngồi. Vừa vào lều, Lữ Bát Phương đã khựng lại.
“Sao thế?” Thời Uyên hỏi.
“Không có gì, vào đi.”
Lều bên cạnh bày bàn ghế gấp, chỉ có một đội chiến binh vừa tuần tra về đang ăn.
Thời Uyên nghe thấy đầu tiên là tiếng nhai “răng rắc”. Âm thanh ấy dính dính nhầy nhụa và vang dội, khiến ai nghe cũng nghĩ đó chắc chắn là một miếng thịt tươi ngon mọng nước.
Thời Uyên nhìn qua, là một người đàn ông râu ria xồm xoàm cầm miếng thịt sống, máu chảy dọc theo ngón tay, ông ta nhai ngấu nghiến, gặm xương hút máu, mắt ánh lên sự phấn khích của dã thú. Giống như Độc Nhãn, trên mặt ông ta cũng mọc vảy rắn, khi nói chuyện thì lộ ra hai chiếc răng nanh, thoáng còn nhìn thấy cái lưỡi chẻ đôi.
Những chiến binh cùng bàn đều là viện binh từ thành phố, không ăn thịt sống, nhưng cũng khác thường: có người mọc sừng hươu, có người tay như móng sói, có người cẳng chân phủ đầy lông chim.
Họ ngồi lười nhác, ăn ngấu nghiến, dường như chẳng bận tâm đến xung quanh. Dù tay không tấc sắt, Thời Uyên vẫn ngửi thấy mùi máu của quái vật trên người họ, nghe thấy tiếng quái vật gào thét.
Những mùi hôi tanh tưởi và tiếng thét xuyên qua thời không, ùa về phía cậu như sóng dữ. Cậu cảm nhận được, đám người này khác với chiến binh thường, họ đã giết rất rất nhiều quái vật, nhiều đến mức Thời Uyên không thể tưởng tượng được.
…Đây là một đám người nguy hiểm!
Không thể để họ phát hiện ra thân phận của mình!
Cậu chưa kịp nhìn kỹ thì người đàn ông móng sói đã liếc qua.
Đó là một ánh mắt lạnh lẽo, đầy tính dò xét, lại hệt như dao găm muốn xuyên qua da thịt để mổ xẻ linh hồn cậu.
Thời Uyên cứng đờ người.
Vẻ ngoài của cậu quá khác thường, người đàn ông nhìn chằm chằm năm sáu giây mới dời mắt.
Nỗi sợ con người càng thêm trầm trọng.
Thời Uyên vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đầu đuôi cuộn thành một nút.
“Đừng nhìn họ,” Lữ Bát Phương hạ giọng, “Họ đi cùng thượng tướng, là tay chân đắc lực của ngài ấy.”
Thời Uyên ôm cái đuôi cuộn thành nút, đi theo Lữ Bát Phương đến góc lều, cúi đầu uống canh khoai tây.
Đám người kia cười nói ầm ĩ. Người đàn ông sừng hươu với da trắng bệch nói: “…Cậu phải đâm dao vào khớp thứ ba của nó, xoay một cái, vặn một cái là đầu sẽ rơi.”
“Nghĩ nhiều làm gì,” người có móng sói tung quả táo trong tay, “Cái đầu nhỏ đó vặn một cái là nát, xương còn chẳng cấn tay.” Hắn giơ táo lên, siết mạnh khiến nước táo bắn ra, chảy vào miệng.
“Thô lỗ,” người sừng hươu thong thả gấp khăn ăn, “Lần sau đừng khóc lóc cầu thượng tướng phái tôi cứu cậu.” Hắn cười ném thứ gì đó lên bàn, nó lăn hai vòng,
“Nếu không có tôi, chúng ta chẳng mang nổi một thể dị biến về.”
Thời Uyên mở to mắt.
Trên bàn là đầu một con quái vật!
Đầu chim khổng lồ trợn trừng nhìn về phía trước, chết không nhắm mắt. Người móng sói nói:
“Sao, cậu định nhìn nó để ngon miệng à? Cái này còn chẳng bằng đầu gấu lần trước!”
Cả đám cười ầm. Người sừng hươu cúi đầu vuốt dao trong tiếng cười, con dao sắc lạnh, rung lên tiếng ngân, chính nó đã chém đầu quái vật.
Họ tiếp tục bàn về quái vật, Thời Uyên thoáng nghe thấy “đốt lửa”, “điện giật”, “phân thây”.
Cậu còn cảm nhận được mình bị họ lén nhìn từ phía sau vài lần.
Canh rất ngon, nước thịt thấm vào khoai tây mềm thơm, nhưng thời Uyên càng lúc càng căng thẳng, cái đuôi đang thắt nút càng thêm siết chặt, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Thời Uyên: QAQ
Con người đúng là đáng sợ!!
May mắn là sau sáu bảy phút, đám người kia rời đi, trong lều chỉ còn Thời Uyên và Lữ Bát Phương.
Thời Uyên mới thở phào.
Lữ Bát Phương uống nốt ngụm canh, giải thích:
“Họ là ‘dị biến giả’, có biên chế đặc biệt, người thường không sai khiến được, hơn nữa chắc họ cũng chẳng coi chúng ta ra gì.”
“…Dị biến giả?” Thời Uyên bối rối.
“Ừ,” Lữ Bát Phương gật đầu, liếc cậu, “Thời Uyên, cậu cũng là dị biến giả. Móng sói, sừng hươu trên người họ đều là di chứng nhiễm bệnh. Họ từng bị nhiễm và được chữa trị, nhưng vẫn để lại những… đặc điểm giống quái vật.”
Anh ta giải thích, “Với người thường, di chứng là đau đớn, nhưng với người có thiên phú, di chứng lại tăng cường thể chất—sức mạnh và tốc độ phản ứng của họ khiến nó vượt xa người thường.”
Nói xong, anh ta liếc nhanh qua Thời Uyên.
Thời Uyên đột nhiên hiểu ra: Những con người này nghĩ sừng, vảy và đuôi của cậu cũng là di chứng nhiễm bệnh, loại nghiêm trọng.
Nhờ thế cậu mới trà trộn được vào đám đông.
Nhưng chúng là tự nhiên và Thời Uyên rất thích chúng.
Thời Uyên ôm cái đuôi tự nhiên của mình cọ cọ, lại càng yên tâm hơn, nghĩ thầm con người không có đuôi đúng là thiệt thòi cả tỷ.
Lữ Bát Phương nói tiếp: “Họ là binh chủng đặc biệt, tính tình kỳ quặc, ít nhiều mang đặc điểm của sinh vật nhiễm bệnh, chỉ có thượng tướng sai khiến được. Bình thường chúng tôi hiếm khi gặp họ.”
Thời Uyên nghĩ mãi, nói: “Vậy Lục Thính Hàn đáng thương quá, bị đám người đáng sợ này vây quanh, chắc ngày nào cũng sợ.”
Lữ Bát Phương nghe thế thì ngẩn ra, rồi bật cười. Anh ta như thể nghe chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, cười đến run người, bàn ghế cũng khẽ rung theo, lắc đầu nói:
“Thời Uyên, thượng tướng không sợ đâu, sao ngài ấy có thể sợ được.”
Thời Uyên khó hiểu.
Lữ Bát Phương không giải thích, cười lắc đầu, ăn nốt miếng bánh mì, ánh mắt rơi ra sau lưng cậu:
“Nhưng mà… ờ, sao đuôi cậu lại bị thắt nút thế?”
Đầu đuôi Thời Uyên rõ ràng đã thành một cái nút.
Cậu giải thích: “Vừa nãy tôi hơi sợ.”
“À, tôi hiểu, nói thật là tôi cũng hơi ngại họ,” Lữ Bát Phương an ủi,
“Yên tâm, họ tuyệt đối không phải người xấu. Họ đi rồi, cậu tháo nút ra đi ,tôi thấy cậu khó chịu lắm.”
“Tôi thử xem,” Thời Uyên nói.
Nút vốn rất lỏng, chỉ là đuôi cuộn lại theo tư thế vặn vẹo, vì cậu càng lúc càng sợ nên đầu đuôi siết chặt, giờ đã biến thành nút chết, vảy bị kẹt chặt.
Dù cố hết sức, còn dùng tay gỡ nhưng nút vẫn không bung ra.
Lữ Bát Phương ở bên cạnh sốt ruột, nói:
“Để tôi, để tôi giúp.”
Anh ta nắm lấy đuôi Thời Uyên, cẩn thận kéo, thử tách các phần. Nhưng đến khi lưng anh ta ướt mồ hôi, cái nút vẫn không nhúc nhích.
“Lạ thật, sao không gỡ được nhỉ ,” anh ta lẩm bẩm, “Kẹt cứng rồi.”
“Vậy làm sao đây?” Thời Uyên lo lắng nhìn đuôi, “Trước giờ tôi chưa bị thắt nút.”
“Đừng gấp, tôi nghĩ cách,” Lữ Bát Phương nói.
Anh ta dẫn Thời Uyên về lều, lấy thùng nước,lại lấy thêm cục xà phòng, nói: “Hồi nhỏ tôi đi chơi, đầu kẹt vào lan can, bố tôi dùng nước xà phòng gỡ tôi ra. Người cứu được, chỉ tiếc cái đầu đẹp trai của tôi suýt bị ép dẹp.”
Thời Uyên: “Đừng ép dẹp đuôi tôi.”
“Không đâu, không đâu,” Lữ Bát Phương hứa hẹn, đổ nước xà phòng lên đuôi, tiếp tục gỡ.
Không được.
Lữ Bát Phương lại xin dầu ăn, đổ lên đuôi.
Vẫn không được.
Thời Uyên càng lo: “Nó sẽ không phải không gỡ được chứ?”
Cậu không muốn một cái đuôi thắt nút đâu.
“Chắc chắn, chắc chắn có cách,” Lữ Bát Phương lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống ghế uống vài ngụm nước lớn,
“Chúng ta chỉ cần thử thêm. Chuyện nhỏ này, tôi không tin không giải quyết được—”
Họ cùng gỡ thêm hơn hai mươi phút, lại kéo mạnh nhưng chẳng có hiệu quả.
Vương Dư chăm sóc bệnh nhân xong, trở về liền thấy hai người ngồi xổm cùng nhau, ngơ ngác hỏi:
“Hai người làm gì thế?”
Lữ Bát Phương kể lại, Vương Dư nói: “Chà, có gì to tát đâu, để tôi.”
Tự tin xắn tay áo, cô lại cố hơn chục phút, nhưng cái nút vẫn siết chặt, không chịu nhượng bộ. Cô cũng bối rối, ngồi xuống lẩm bẩm:
“Tôi chưa thấy con rắn nào thắt nút chết bao giờ, sao đuôi lại bị kẹt thế này…”
Ba người nhìn nhau, bó tay.
Lữ Bát Phương xoa mặt, thở dài: “Nghỉ giữa hiệp, nghỉ giữa hiệp, để tôi nghĩ thêm cách.”
“ Cậu không nên dẫn cậu ấy đến gần dị biến giả, xem xem thành thế nào rồi,” Vương Dư nhíu mày, tiếp tục nghiên cứu nước xà phòng.
Thời Uyên rửa sạch đuôi, vừa hơi buồn, vừa nghĩ đã lâu thế này, Lục Thính Hàn chắc là về rồi nhỉ?
Quả nhiên, mười phút sau nút còn chưa gỡ xong, ba phi cơ đã mang theo tiếng động chói tai lướt qua màn đêm, đáp xuống bãi đất trống phía tây căn cứ.
Đội ngũ đã về.
Thời Uyên chẳng màng nút chết, chạy vội ra ngoài, Lữ Bát Phương đuổi theo cậu:
“Chậm thôi, chậm thôi, cẩn thận trượt!”
Thời Uyên nhìn thấy phi cơ từ xa.
Đêm đã khuya, đèn căn cứ lần lượt sáng lên, soi sáng đêm dài. Vỏ kim loại đen tuyền của phi cơ mang cái lạnh hoang nguyên, lấp lánh ánh sáng đẹp đẽ.
Đám chiến binh canh gác xung quanh lặng lẽ chặn Thời Uyên, buộc cậu dừng bước, nhìn qua khe hở liền thấy Độc Nhãn và vài dị biến giả.
Cái đuôi Thời Uyên càng siết chặt hơn, nếu không vì tìm người thì cậu đã quay đầu chạy rồi.
Vậy Lục Thính Hàn đâu?
Cậu kiễng chân cố tìm.
Chẳng mấy chốc, từ một lều vang lên tiếng trò chuyện, kéo rèm ra , bên trong là thùng chứa nửa đoạn xúc tu, nó vẫn quẫy trong chất lỏng trong suốt, rỉ ra máu xanh. Có vài người bước ra, trong đó có Hình Nghị Phong.
Chiến binh đứng thẳng, chào những người đến.
Giữa vài gương mặt lạ, Thời Uyên lo lắng tìm kiếm, cuối cùng thấy Lục Thính Hàn. Anh bước về phía phi cơ, được nhiều chiến binh theo sau, khoác áo choàng đen viền vàng, đuôi áo tung bay trong gió, giày quân đội bóng loáng. Anh tháo găng tay dính máu đưa cho Hình Nghị Phong, lập tức có người đưa qua đôi găng mới.
“Lục Thính Hàn!” Thời Uyên gọi.
Lần này Lục Thính Hàn không nghe thấy.
Thời Uyên gọi thêm vài lần, nhưng họ cách quá xa. Một chiến binh nhìn cậu:
“Cậu từ đâu đến, về ngay!”
Lã Bát Phương chạy tới giải thích: “Cậu ấy được đội ba cứu.”
Chiến binh: “Đừng lại gần, đi ngay.”
Lục Thính Hàn đi thẳng, dị biến giả nghênh đón—họ là những người đáng sợ nhất mà Thời Uyên từng thấy, ánh mắt như dao, mang theo sự xâm lược hoang dã . Nhiễm bệnh thay đổi tâm trí họ, có người ngửi gió như thú, có người dùng đồng tử dựng đứng dò trong bóng tối, có người cử động móng vuốt, xương kêu răng rắc.
Người móng sói nói gì đó với Lục Thính Hàn.
Ngoài dự đoán của Thời Uyên, trước mặt Lục Thính Hàn, dù là gã khổng lồ hơn hai mét hay người vảy rắn lạnh lùng, sự ngạo mạn và thô bạo đều bị dẹp sạch, đứng thẳng, nghiêm túc thành chiến binh quy củ nhất.
Họ có dáng vẻ kỳ quặc nhưng cung kính, trông như bầy sói vây quanh thủ lĩnh của chúng, cúi đầu nghe lệnh.
Thời Uyên ngẩn ngơ nhìn cảnh này.
Cậu chợt hiểu ra lúc đó Lữ Bát Phương cười cái gì.
Lục Thính Hàn đương nhiên không sợ.
Những con người đáng sợ này sẵn lòng và có lẽ cũng chỉ sẵn lòng nghe anh sai khiến. Họ là bầy sói cắn xé kẻ thù, là con dao đâm vào mục nát, là người của Lục Thính Hàn.
Chiến binh lại thúc giục: “Đừng đứng đây, đây không phải chỗ của cậu.”
Lữ Bát Phương đáp, kéo Thời Uyên đi khẽ nói: “Người cậu cũng thấy rồi, trời lạnh lắm, về thôi.”
Trước mặt Thời Uyên, lính gác vẻ mặt vô cảm, vai rộng tạo thành phòng tuyến kiên cố. Dị biến giả, chiến binh vũ trang và bác sĩ áo trắng vây quanh Lục Thính Hàn, phù hiệu và huy chương sáng lấp lánh, chói cả mắt. Cách bao người, cách màn đêm dài, Lục Thính Hàn không thể nghe thấy tiếng cậu gọi.
Bóng tối trên mặt Lục Thính Hàn đậm như tranh sơn dầu, đôi tay thon dài, mạnh mẽ và chết chóc.
Anh không có vẻ cường tráng phô trương của dị biến giả, nhưng thẳng tắp hơn chiến binh bình thường, anh khí bừng bừng.
Anh dường như luôn tao nhã, dù là bóp cò hay cúi mắt, vừa nghe người móng sói báo cáo, vừa thong thả đeo găng tay trắng tinh, giết người hay lắng nghe cũng chẳng có gì khác biệt.
Anh bước về phía trước, không ngoảnh đầu lại.
Khoảnh khắc này, Thời Uyên đột nhiên cảm thấy mình cách Lục Thính Hàn rất xa, rất xa.
Rõ ràng cậu vừa tìm được anh, nhưng mọi người đều nói họ không thể ở bên nhau.
Hình Nghị Phong nói thượng tướng bận lắm, không gặp cậu được; Vương Dư nói đừng nhớ thượng tướng, hai người chẳng có cơ hội; ngay cả Lữ Bát Phương cũng bảo cậu không cần cảm ơn trực tiếp, nhìn từ xa là đủ rồi.
Thời Uyên từng nghĩ Lục Thính Hàn là người thường, chỉ cần đến thành phố là tìm được anh. Cậu nghĩ trong mười năm, Lục Thính Hàn chỉ canh tháp quan sát, chẳng dính đến chiến tranh, bình thường và vô danh.
Giờ nhìn anh từ xa, cậu mới hiểu ra, Lục Thính Hàn đã làm được nhiều hơn cậu tưởng —anh có danh tiếng lẫy lừng, quyền lực trong tay, người bên cạnh là người anh thống lĩnh, thành phố xa xôi là thành anh bảo vệ, dự luật là anh ký, tranh cãi của anh, quyết định cũng của anh, Thời Uyên có lẽ cả đời cũng không hiểu nổi.
Còn Thời Uyên chẳng có gì.
Chỉ có cái đuôi thắt nút vì sợ hãi.
Xưa kia họ đơn độc, chỉ thuộc về nhau.
Giờ con người của cậu cao cao tại thượng, xa vời vợi.
Thời Uyên cứ thế nhìn Lục Thính Hàn bước về phi cơ.
Cậu bỗng có linh cảm kỳ lạ: Bỏ lỡ lần này, họ sẽ rất khó, rất khó gặp lại.
Cậu cảm thấy mình nên sợ Lục Thính Hàn, so với đám dị biến giả, anh chắc chắn giết nhiều quái vật hơn.
Nhưng Lục Thính Hàn là con người của cậu.
Lục Thính Hàn nên xoa đầu cậu, cào cằm cậu, ở bên cậu cả ngày cũng không chán.
Cậu thực sự là một vực sâu rất sợ cô đơn.
“…Này! Cậu làm gì?!” Chiến binh kinh ngạc.
Thời Uyên hành động nhanh, cúi người lao vút, thật sự luồn qua chỗ phòng thủ yếu nhất. Chiến binh vươn tay tóm, chạm vào áo, bỗng khựng lại—
Lục Thính Hàn nhìn sang, giơ tay.
Lòng bàn tay hướng ra, là sự ngăn cản bình ổn nhưng không thể cãi.
Chiến binh dừng tay, để Thời Uyên lướt qua.
Vô số bàn tay đặt lên súng, vài nòng súng đen ngòm trong bóng tối nhắm thẳng vào trán Thời Uyên, nhưng vì cử chỉ của Lục Thính Hàn mà dừng lại.
Gió bắc lạnh lẽo, hoang nguyên tĩnh lặng, hơi thở ai cũng hóa thành một làn sương trắng, nhưng Thời Uyên là một khối ấm áp.
Cậu mặc áo khoác lùng bùng không vừa chạy tới, mang theo sự rụt rè và liều lĩnh, mang theo hơi ấm, hơi nóng và chút mùi canh khoai tây, lao vào lòng Lục Thính Hàn. Cái đuôi bị thắt nút chết vung vẩy trước mặt anh, vui vẻ lạ thường, như dải lụa tung bay trong gió.
Cậu vừa sợ vừa mong chờ, mắt sáng long lanh, khẽ nói:
“Lục Thính Hàn, đuôi tôi bị thắt nút rồi, anh giúp tôi gỡ được không?”