Kể từ sau vụ đánh nhau với ông bí ngô lần trước, Chung Cẩn đã yên tâm hơn nhiều về việc để dì Lương chăm sóc con gái. Dì Lương cũng rất có trách nhiệm, nuôi dạy đứa trẻ rất tốt, cả ngày cứ cười toe toét, hoạt bát và vui vẻ. Mắt thường cũng có thể thấy là bé lại mập lên thêm chút nữa.
Vì chuyện này, Chung Cẩn đã ngồi nói chuyện với dì Lương, bảo bà ấy kiểm soát chế độ ăn uống, không thể để Chung Vân Đồng béo thêm nữa.
Vào cuối tháng 8, theo dự báo thời tiết sẽ có gió giật cấp 11 trở lên đổ bộ vào Hải Sơn. Và đã có hai ngày liên tiếp phát đi tín hiệu cảnh báo bão cấp cam, yêu cầu mọi người chuẩn bị trước để phòng chống bão.
Khi tan làm, Chung Cẩn xách về mấy cuộn băng keo, dán lên tất cả các cửa kính lớn nhỏ trong nhà theo hình chữ “米” (mễ - tượng trưng cho sự gia cố chắc chắn).
Dì Lương bưng bữa tối ra bàn ăn, sắc mặt có chút lo lắng, nói: “Anh Chung anh nói xem, gió to như thế có thật sẽ làm vỡ kính không? Tôi sống ở Hải Sơn hơn chục năm rồi, chưa từng gặp trận bão nào thật sự lớn cả, nghĩ mà thấy lo quá.”
“Trước khi bão đến, ai mà nói chắc được.” Chung Cẩn thấy Tiểu Đồng đang háo hức đứng bên cạnh, bèn ném cho con bé một cuộn băng keo, bảo bé tự ra góc kia chơi.
Sau khi cảnh báo bão được phát ra, Cục thành phố Hải Sơn đã gửi thông báo xuống cho đồn, yêu cầu toàn bộ cảnh sát trực chiến ứng phó bão. Vào ngày bão đổ bộ, chắc chắn Chung Cẩn sẽ không thể về nhà. Anh đã bàn bạc với dì Lương, nhờ dì ở lại chăm sóc Tiểu Đồng, có chuyện gì thì gọi điện cho anh. Nếu bão làm gián đoạn tín hiệu liên lạc, nhà có tình huống khẩn cấp thì dì Lương sẽ dẫn Tiểu Đồng đến thẳng đồn cảnh sát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT