Chuyện xảy ra rất ly kỳ, không, rất phi lý.

Những người từng bị nhân viên phục vụ trừng phạt lẫn những người chưa từng bị đều im phăng phắc.

Ai cũng thấy nhân viên phục vụ cầm một chiếc kéo lớn, trông như sắp dạy cho Tô Dao Linh một bài học.

Vậy mà chưa đầy vài phút sau, chính nhân viên phục vụ đó lại hét thất thanh, xong bỏ chạy với tốc độ không thua gì quán quân Olympic chạy nước rút 100 mét đang lao về đích.

Tô Dao Linh…

Đã đáng sợ đến mức này rồi sao?

Mang theo nỗi nghi ngờ, vừa không hiểu gì lại vừa cảnh giác, những người còn lại chậm rãi quay về toa số 2.

Tô Dao Linh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, lơ đãng nghịch cây kéo trong tay, trông bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lưu Tiểu Sa không nhịn được lên tiếng: "Vừa rồi nhân viên phục vụ bị gì vậy?"

Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ ngay cả nhân viên phục vụ cũng bị cô…?

Đánh cả nhân viên phục vụ, trâu bò quá thể đáng vậy luôn?!

Nếu cậu ta có năng lực đó, thì cần gì đến tấm vé nát đó, đánh thẳng ra khỏi trạm tàu điện là được!

Không đợi ba người hỏi thăm, Tô Dao Linh nói thẳng: "Ngắn gọn thế này."

Cô giơ cây kéo lên: "Nhìn đi, tôi định đấu trực tiếp với nhân viên phục vụ, nhưng trời cao chứng giám, tôi chưa kịp làm gì thì hiện trường đã bốc cháy rồi."

Trương Bằng Phi trố mắt: "...Bốc, bốc cháy?"

Bỗng nhiên, cậu ta hoảng hốt nhìn quanh, sau đó lặng lẽ cách xa một nơi nào đó hơn chút.

Bởi vì ở đó…

Có thứ không nên xuất hiện trên tàu điện ngầm. 

Một thứ mà cậu ta thấy rất rõ nhưng không dám nói ra.

"Đúng vậy đấy. Nhân viên phục vụ tự nhiên bốc cháy, rồi chạy mất."

Tô Dao Linh nói: "Bốc cháy theo đúng nghĩa đen luôn ấy."

Giang Lăng im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng ở đây đâu có thứ gì dễ cháy, nhân viên phục vụ cũng không có lý gì tự dưng bốc cháy."

Dáng vẻ tháo chạy đó, nói gì đến tự dưng bốc cháy, mà rõ ràng là kinh hoàng đến cực điểm, như thể đã chạm phải thứ đáng sợ và rùng rợn nhất thế gian, như thể  cần chậm một bước thôi là thế giới sẽ mất đi một nhân viên phục vụ.

"Tôi cũng không chắc, nhưng dù người giấy đã bỏ chạy, cũng không có nghĩa là chúng ta đã an toàn."

Tô Dao Linh nói: "Điều quan trọng nhất bây giờ là sống sót trên chuyến tàu điện ngầm này."

Mỗi trạm đều có quy tắc mới, mỗi trạm đều có nguy hiểm khác nhau, nếu phải chấm điểm độ khó cho bản đồ này, thì với con mắt của một game thủ chuyên nghiệp chuyên chơi game kinh dị, Tô Dao Linh tin rằng đây chắc chắn là bản đồ có độ khó cao nhất.

"Nếu tôi đoán không sai, trong các cậu đã có người không tìm thấy vé tàu nữa rồi."

Câu nói này khiến Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa cùng lúc giật mình, nhưng sau khi nói ra câu đó, không thấy nhân viên phục vụ xuất hiện, Tô Dao Linh biết có lẽ 334 không lừa cô, trên chuyến tàu này thật sự chỉ có một nhân viên phục vụ.

Giờ không biết chạy đi đâu rồi, chết hay “sống” cũng chẳng rõ.

Dù cô nói thẳng ra chuyện trong nhóm có người làm mất vé tàu, nhân viên phục vụ cũng không xuất hiện nữa.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Dao Linh lại kéo hai người từ vực sâu trở lại: "Mất vé cũng chưa chắc đã là dấu chấm hết. Tôi có một suy đoán, chuyến tàu này mang trong mình một loại sức mạnh đồng hóa kỳ lạ, khi tinh thần chúng ta suy yếu hoặc sụp đổ, nó sẽ tăng tốc làm mục rữa tinh thần, khiến chúng ta biến thành những kẻ điên như Thằng Què."

"Mà mỗi trạm dừng đều tồn tại những sinh vật nguy hiểm nhất định, mục tiêu của những sinh vật đó không giống với tàu điện, tàu điện có thể là đang đồng hóa chúng ta, nhưng mục tiêu của chúng là giết chết chúng ta."

"Còn những người giấy như nhân viên phục vụ, hay nói cách khác là phe nhà ga, là một thế lực thứ ba, họ hiểu cách tàu hoạt động, nhưng không kiểm soát được nó, vì lý do nào đó chưa rõ, họ sẽ không dễ dàng để chúng ta chết, nhưng nếu trong mắt họ, việc ‘làm tổn thương’ chúng ta là vì lợi ích của chúng ta, thì họ cũng sẽ không ngần ngại ra tay, ví dụ như khâu miệng chúng ta lại."

"Ý cậu là sao...?" Lưu Tiểu Sa vẫn chưa hiểu tại sao làm tổn thương họ lại là vì lợi ích của .

Ngược lại, Giang Lăng lại cảm thấy suy luận ấy rất trùng khớp với suy nghĩ của mình: "Hành khách bị đồng hóa sẽ dần mất kiểm soát, có thể làm những việc người bình thường không thể hiểu nổi, chẳng hạn như tự làm hại bản thân, hoặc tấn công đồng đội. Tôi nghĩ, mức độ nặng nhẹ sẽ khác nhau tùy từng người."

Giang Lăng: "Cho nên để bảo vệ những hành khách còn tỉnh táo, một khi phát hiện có hành khách bị đồng hóa, thành ‘hành khách có vấn đề’, tiếp viên sẽ dùng một số biện pháp để xử lý họ, nhưng nếu không thật sự cần thiết, nó tuyệt đối sẽ không giết người."

Tô Dao Linh gật đầu: "Tôi nghĩ đúng là như vậy. Ngay cả khi bị đồng hóa, mỗi người cũng có mức độ nặng nhẹ khác nhau. Không phải ai bị đồng hóa cũng không thể cứu. Nếu thật sự nghiêm trọng như thế, nhân viên phục vụ tàu đã giết luôn những người không tìm được vé ngay từ đầu rồi."

Lưu Tiểu Sa vội vã lên tiếng: "Vậy… Vậy là chúng ta vẫn còn cứu được sao?!"

"Không tìm thấy vé tàu, cũng chưa chắc là sẽ chết."

Tô Dao Linh đơn giản nói ra suy đoán của mình, cùng với chuyện trước đó Trương Bằng Phi nói rằng Lộ Liêu Liêu và Tống Quế đều không nhìn thấy sự tồn tại của vé tàu: “Có thể vé tàu thật ra chưa mất, chỉ là trong mắt những hành khách bị đồng hóa, họ ‘không nhìn thấy’ vé tàu nữa thôi.”

Cũng vì thế, cô mới dám liều lĩnh phá luật. Cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho việc có thể sẽ mất vé, tất cả chỉ để kiểm chứng quy tắc của chuyến tàu điện ngầm này.

"Hơn nữa, vé tàu cũng không cần phải xác minh tên thật. Chỉ cần trước khi rời đi, tìm được một tấm vé là được." Tô Dao Linh nói: "Tất nhiên, người đã bị đồng hóa sẽ không thể tìm được vé. Thế nên các cậu cũng đừng phí công. Nếu bây giờ có ai đó có thể tìm lại được vé tàu của các cậu, thì người đó nhất định chưa bị đồng hóa và đồng thời cũng có thể tìm thấy vé của chính mình."

Bởi vì, một khi đã bị đồng hóa, dù vé tàu đặt ngay trước mắt, họ cũng sẽ không nhìn thấy.

Ngược lại, nếu chưa bị đồng hóa, họ vẫn có thể thấy vé của mình và cả của người khác.

Cả ba người đồng loạt nhìn về phía Giang Lăng.

Cậu khẽ gật đầu: "Tôi không bị mất vé." 

Cậu vừa kiểm tra xong, vé vẫn còn đó.

Tô Dao Linh đưa ra suy đoán của mình nhưng không nhắc đến chuyện của 334. Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đều rất tò mò về tung tích thi thể nữ ban nãy, nhưng không ai dám hỏi. Vì họ nhận ra, không chỉ Tô Dao Linh mà ngay cả Giang Lăng cũng dường như đã hoàn toàn quên mất thứ đó rồi.

Giống như thể nó chưa từng tồn tại.

Điều này cũng dễ hiểu, nhưng Giang Lăng sẽ không giải thích với họ.

Vì một khi lời giải thích được nói ra, ý niệm về sự tồn tại của thi thể nữ đó sẽ cắm rễ trong đầu cậu. Nếu thi thể đó thực sự tồn tại, vậy thì chắc chắn nó đã lên tàu từ một nhà ga nào đó. Khả năng cao nhất là ga Trạm tàu phía Nam, vì ở những ga khác không có bất kỳ dấu hiệu nào về thi thể đó.

Vì không ai nhìn thấy bất cứ thứ gì bước lên tàu từ Trạm tàu phía Nam, nên chỉ còn một khả năng: thứ lên tàu là một bóng ma mà lúc đó họ không thể nhìn thấy.

Chỉ một nhận thức như vậy thôi cũng đủ khiến họ vô tình vi phạm điều khoản đặc biệt của trạm này. 

Càng hiểu rõ về sự tồn tại của những hồn ma quanh mình, con người càng dễ bị môi trường tác động, càng dễ bị đồng hóa.

Hoang mang, nghi ngờ, sợ hãi…

Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy đều có thể khiến quá trình đồng hóa diễn ra nhanh hơn, kéo một người vào trạng thái mất kiểm soát, rơi vào điên loạn.

Vì vậy, việc Giang Lăng vẫn giữ được lý trí đến tận bây giờ, đó là minh chứng cho việc cậu có khả năng "tự tẩy não" rất mạnh.

"Vậy tại sao phản ứng của Lộ Liêu Liêu khi mất vé lại khác với phản ứng của Thằng Què?"

Trương Bằng Phi im lặng suy nghĩ. Có thể không phải ai mất vé cũng sẽ phát điên. Cậu ta cũng không biết giờ Lộ Liêu Liêu thế nào, ký ức của cậu ta vẫn dừng lại ở lúc mọi người chia nhau ra.

Biểu hiện của Thằng Què thì quá rõ ràng, cậu ta gần như mất hết kiểm soát, điên loạn đến mức suýt xé toạc da đầu mình. Cuối cùng, cậu ta còn chủ động để quái thai ăn thịt mình.

Nhưng Lộ Liêu Liêu… gần như chẳng thấy gì bất thường cả. ( app truyện TᎽT )

Dù sao thì cô ta vốn đã rất nhát gan. Khi đó, nếu có gì lạ, Trương Bằng Phi cũng chỉ cho là do cô ta quá hoảng loạn, tinh thần suy sụp mà thôi.

"Có lẽ biểu hiện khi phát điên của mỗi người là khác nhau."

Tô Dao Linh nói: "Việc Thằng Què bị quái thai ăn thịt không phải là kết quả cuối cùng của quá trình đồng hóa. Tất nhiên, yếu tố đó cũng có ảnh hưởng, nhưng nguyên nhân thực sự khiến cậu ta chết là do năng lực đặc biệt của quái thai. Quái thai có thể khiến con người vô thức đồng cảm với nó, tự đến gần nó, rồi cuối cùng cam tâm tình nguyện để nó ăn thịt mình."

Đây là một dạng thao túng tinh thần cực kỳ đáng sợ. Người bị điều khiển thậm chí không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm, mà còn chủ động tiến lại gần nguy hiểm.

Giang Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi còn có một suy nghĩ khác."

"Có thể những người giấy, hay nói cách khác là phe nhà ga, mục đích ban đầu khi đặt ra khái niệm ‘vé tàu’ là để bảo vệ hành khách bình thường, cố gắng kiểm soát mức độ bị đồng hóa, nhận diện những hành khách có vấn đề. Nhưng sau cùng, vé tàu lại trở thành thứ khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng hành khách, thúc đẩy họ đến bờ vực tinh thần sụp đổ."

Khi hành khách nhận ra rằng, chỉ có tuân thủ quy định dành cho hành khách mới có cơ hội sống sót, mà mình lại vì làm mất vé mà rất có thể không thể sống sót rời khỏi nhà ga, thì họ tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi và lo lắng.

Trong tình huống đã bị phát hiện và đồng hóa, điều này ngược lại còn khiến họ phát điên nhanh hơn.

Giống như cách Thằng Què đã điên cuồng đi tìm lại tấm vé bị mất.

"Cho nên..."

Tô Dao Linh quay sang nhìn hai nam sinh đang làm ra vẻ mặt khó coi: "Nếu các cậu muốn sống, nhất định phải liên tục ám thị bản thân  các cậu không cần vé tàu, vé tàu không hề bị mất, chỉ là các cậu không nhìn thấy mà thôi. Phải nói với chính mình, dù không có vé tàu, các cậu vẫn có thể sống sót."

“Quy định dành cho hành khách không chỉ xoay quanh chuyện mất vé, ví dụ như ‘thấy động vật’, nếu đoán không sai, cũng là một biện pháp kiểm tra hành khách có bất thường hay không.”

Biểu hiện của việc bị đồng hóa, giai đoạn đầu tiên là không nhìn thấy sự tồn tại của vé tàu, có lẽ không chỉ giới hạn ở vé của bản thân, mà cả vé của người khác cũng không thấy.

Nếu không thì, Tống Quế và Lộ Liêu Liêu, ít nhất cũng phải có một người nhìn thấy tấm vé trong tay Lộ Liêu Liêu, chứ không phải cả hai đều không nhìn thấy.

Giai đoạn thứ hai của việc bị đồng hóa, chính là nhìn thấy động vật xuất hiện trên tàu điện ngầm.

Tô Dao Linh cho rằng, cái gọi là “không được ở cùng toa với động vật” trước đó, không phải là điều khoản để ngăn hành khách bị đồng hóa.

Điều khoản này là để nhận diện hành khách bị đồng hóa nghiêm trọng hơn.

Khi bạn thấy trên tàu có động vật, thậm chí là xác động vật, tức là tinh thần bạn đã rất không bình thường rồi, vượt xa mức “không thấy vé tàu”.

Nghe đến yêu cầu “không được ở cùng toa với động vật”, “hành khách không bình thường” sẽ có phản ứng né tránh “động vật”, nhờ đó nhân viên tàu mới phát hiện ra bạn là “hành khách không bình thường”.

Giống như lần Tống Quế và Lộ Liêu Liêu bỏ chạy, các nhân viên phục vụ lập tức đuổi theo và “xử phạt” họ.

Nếu dựa theo suy luận rằng, các quy tắc càng về sau, mức độ đồng hóa càng nghiêm trọng, thì những quy định tiếp theo… 

Thật sự không dễ chịu chút nào.

Thậm chí, có thể việc nhìn thấy động vật vẫn chưa phải là dấu hiệu cuối cùng của sự đồng hóa.

Dù Tô Dao Linh không hoàn toàn tin vào những lời 334 nói, cô cũng không hoàn toàn không tin, lừa người bằng lời nói dối hoàn toàn là hạ sách, lừa người bằng lời nửa thật nửa giả, hoặc dùng lời thật để lừa người, mới là kẻ lừa đảo lợi hại nhất.

334 từng nói, so với việc trở thành hồn ma như bọn chúng, thì bị đồng hóa hoàn toàn còn đáng sợ hơn rất nhiều. 

Thứ đó khiến cả những hồn ma như chúng cũng phải sợ hãi.

Vậy thì tuyệt đối không thể là trạng thái hiện tại của Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa.

Trạng thái đó mà gọi là khủng bố à?

Tô Dao Linh cảm thấy, vẫn chưa đủ.

Khi nghe nói việc nhìn thấy động vật còn nghiêm trọng hơn việc không nhìn thấy vé tàu, hai người kia lạnh cả sống lưng.

“Có thể nhìn thấy sừng dê, tức là đã bị đồng hóa thêm một bước nữa.”

Tô Dao Linh nói: “Rõ ràng lúc đó lý trí của Lộ Liêu Liêu và Tống Quế đã không còn bao nhiêu nữa.”

Giang Lăng chỉ thấy hai người kia cư xử quá kỳ lạ, nên cậu chỉ vào đống xương dưới đất, thăm dò hỏi thử. Ban đầu, cậu chỉ định dùng cái xác đó để kiểm tra xem lý trí của họ còn ổn không. Ai ngờ, cả hai lại nói với cậu rằng ở đó có xác một con dê.

Giang Lăng lúc ấy không chạy trốn theo họ, một phần cũng vì câu trả lời của họ quá kỳ lạ. 

Cậu hoàn toàn không thấy có xác dê nào cả.

Giang Lăng đến giờ vẫn còn ổn định, tinh thần không vấn đề. Nhưng Lưu Tiểu Sa thì không.

Trong vài phút vừa qua, đầu óc cậu ta liên tục thay đổi trạng thái, từ “xong đời rồi”, sang “vẫn còn hy vọng”, rồi lại rơi vào “chết tiệt, lại xong rồi”, cứ thế mà lặp lại. Đến lúc này, cậu ta gần như không nói nổi nữa.

Lưu Tiểu Sa ấp úng hỏi: “...Nếu như tôi không thấy sừng dê, nhưng lại nghe tiếng dê kêu, còn nhìn thấy cả con dê thì sao?”

Tô Dao Linh bình tĩnh đáp lại: “Cậu thấy có gì khác nhau không?”

“... Không có.”

“Trên tàu điện ngầm căn bản không cho phép mang theo động vật, không thấy vé tàu là tiêu chuẩn để kiểm tra hành khách có vấn đề hay không, còn nhìn thấy động vật vốn không thể có mặt trên tàu điện ngầm, đó là biểu hiện đã bị đồng hóa đến giai đoạn hai. Cho dù là tiếng dê kêu, hay xác dê, đều giống nhau cả, trong nhận thức của cậu, đều là những thứ không thể xuất hiện, chứng tỏ tinh thần cậu cực kỳ bất ổn.”

Lưu Tiểu Sa đổ mồ hôi đầm đìa.

Tuy cậu ta nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn bị chấn động sâu sắc, hơn nữa còn hiểu một chân lý cơ bản nhất…

Đã xuất hiện ảo giác với ảo thính rồi, thì còn bình thường gì nữa?

“Vậy giai đoạn thế nào, mới là giai đoạn cuối cùng?”

Tô Dao Linh nói: “Đó là giai đoạn mà ngay cả hồn ma cũng phải sợ.”

Lưu Tiểu Sa bật thốt lên theo phản xạ: “…Không phải là cậu sao?”

Giang Lăng: “…”

Có vẻ logic này cũng không sai mấy.

“Đệt, vậy chẳng phải ngoài Giang Lăng ra, mấy người còn lại tụi mình đều điên rồi à?”

Lưu Tiểu Sa hiểu ra vấn đề: “Biết thế thì tôi đưa vé cho nó ngay từ đầu rồi! Giờ thì vé cũng chẳng thấy đâu nữa!”

Cậu ta vừa thốt ra, liền nhận ra mình đã lỡ miệng, vội vã liếc trước ngó sau, sợ nhân viên phục vụ đột nhiên xuất hiện với kim chỉ rồi khâu miệng cậu ta lại.

Hồi nãy nhân viên tàu đòi vé của Lưu Tiểu Sa, cậu ta do dự mãi không đưa, không phải vì bị dọa đơ, mà là vì cậu ta cũng không biết vé mình đâu rồi!

Có thể vì cũng nghe thấy tiếng dê kêu giống như Trương Bằng Phi, nên cậu ta cảm thấy mình chắc chắn không ổn.

Nhưng còn một chuyện, Lưu Tiểu Sa vẫn chưa dám nói ra…

Cậu ta không chỉ nghe thấy tiếng dê, mà còn nhìn thấy dê nữa.

Mà con dê ấy, bây giờ đang ở trong khoang của họ, ngay bên cạnh họ!

**

Tô Dao Linh quay đầu nhìn Giang Lăng: “Nhưng tôi nhớ lúc trước hai người đó vẫn ổn mà, sao ở với cậu một lúc lại thành ra thế này?”

Giang Lăng: “?”

Cậu đâu có làm gì hai người đó.

Hơn nữa, cô nhìn chỗ nào mà thấy hai người mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch đó là “vẫn ổn”?

Tô Dao Linh rõ ràng cũng đoán ra nguyên nhân, câu này chỉ là đùa thôi: “Chắc là vì đã vi phạm quy tắc của trạm này.”

Điều khoản đặc biệt của Trạm tàu phía Nam, từ đầu tới cuối đều phải tin rằng trạm này không có hành khách lên tàu.

Lúc nãy Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa đều nhìn thấy cái thi thể nữ, suy luận sơ sơ liền biết Trạm tàu phía Nam có thứ gì đó mà họ không để ý đã lên tàu.

Mà những thứ đó, là thứ họ không nhìn thấy, không phải người sống.

Khi họ nhận ra điều này, họ sẽ càng thêm sợ hãi, tinh thần càng bất ổn.

Tô Dao Linh cũng nhận ra một điều quan trọng: “quy tắc hành khách” không chỉ dùng để phát hiện các vấn đề như mất vé, nhìn thấy động vật... mà thực ra còn mang một mục đích sâu xa hơn…

Chẳng hạn như giúp họ sống sót lâu nhất có thể trong những trạm có quái vật, đừng ở lâu với quái thai, đừng cho rằng sẽ có hành khách nào lên tàu ở trạm này…

Giang Lăng là người thông minh, cô không biết cậu đã tẩy não mình như thế nào, nhưng nhìn qua thì cậu hoàn toàn không hề nhận ra sự tồn tại của 334, cũng như không nghĩ rằng Trạm tàu phía  có hành khách lên tàu.

Mặc dù sau lần vi phạm quy tắc vừa rồi, cô đã xác nhận được nhiều suy đoán, đồng thời loại trừ khả năng vé tàu và sừng dê liên quan đến “quan sát lượng tử”. Nhưng Tô Dao Linh vẫn cảm thấy, trên chuyến tàu điện ngầm này còn rất nhiều bí mật chưa được phơi bày.

Ví dụ, vì sao người giấy lại tự bốc cháy, rồi phát điên bỏ chạy?

Vì sao sau khi cô có cảm giác bị “nhìn thấy”, lại không cảm nhận được sức mạnh đồng hóa?

Hay là…

Chính bản thân người bị đồng hóa, không thể nhận ra mình có vấn đề?

Nếu không có góc nhìn từ những người bạn đồng hành, e rằng hành khách bị đồng hóa đến chết cũng sẽ không biết rằng vé tàu chưa từng mất, có vấn đề không phải là vé tàu, mà là bản thân họ.

Vé tàu vẫn tồn tại, chỉ là họ không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Còn những con dê thì sao?

Dê, thật sự có tồn tại không?

Dê, thật sự chỉ là ảo giác của họ thôi sao?

**

Lúc này, ở một toa tàu khác, những “hành khách” chen chúc đang thì thầm to nhỏ.

777: “Không phải mày quyết tâm phải có được cô ấy à? Sao giờ đến toa số 2 cũng không dám qua nữa.”

334 hừ lạnh một tiếng: “Nói lời mát thì ai chẳng biết, giỏi thì mày qua đi.”

Nhân viên phục vụ đã bị thiêu rụi cỡ đó, suýt nữa thì hỏa táng luôn rồi, có đồ ngốc mới dám quay lại đó lần nữa.

"Bị người ta tát cho bao nhiêu cái, mày cam lòng à?"

“Mày đừng có châm lửa nữa, với lại trạm tiếp theo cũng không phải là địa bàn của đám u linh vô dụng chúng mày, đám xác sống thực sự đó… có thể xé nát chúng nó thành từng mảnh.”

Khi 334 nhắc đến từ “từng mảnh”, giọng nó lộ rõ vẻ oán độc.

777 khẽ bật cười: “Thật không đấy?”

334 im bặt.

“Nếu cái sức mạnh có thể giết chết nhân viên phục vụ dễ dàng như vậy vẫn còn tồn tại, mày nghĩ bọn xác sống đó có cơ hội ra tay à?"

"Đừng có giả vờ ngây ngô nữa, mày không cảm nhận được sao? Sức mạnh đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, cảm giác như chỉ đi ngang qua vậy, dù không hiểu nguyên nhân là gì..."

334 nghiến răng nói: “Nhưng ở trạm tiếp theo, cô ta tuyệt đối sẽ không may mắn như vậy nữa.”

Mà những hành khách ác linh còn lại, lúc này cũng âm thầm đạt được đồng thuận lần nữa.

Dù sức mạnh kia chỉ tồn tại trong khoảnh khắc…

Họ cũng tuyệt đối phải tránh xa toa số 2, tránh xa con người tên là Tô Dao Linh đó!

[Đông, đang, đinh, đăng.]

[Tàu đã đến trạm Khu dân cư Thanh Hà Nhã Viên.]

Loa phát thanh vang lên.

Tàu lại dừng ở một trạm mới.

Tô Dao Linh nhìn cánh cửa đang chậm rãi mở ra, nói: “Sao tôi thấy cái tên Thanh Hà Nhã Viên quen quen nhỉ? Hình như từng thấy quảng cáo ở đâu rồi thì phải.”

Giang Lăng đang tựa lưng vào cửa toa bên kia, bình thản đáp: “Trong thành phố mình đúng là có chỗ đó thật, nhưng không phải khu dân cư.”

“Thanh Hà Nhã Viên, là một nghĩa trang.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play