Câu đầu tiên nó đã nói gì nhỉ, rõ ràng là còn chưa nói gì mà?

Nhưng Tô Dao Linh lại quay đầu nhìn về phía những người khác, ra hiệu cho họ rời đi: "Muốn sống thì hãy sang toa khác."

Lúc này Trương Bằng Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hiểu ra "thứ" trước mặt căn bản không phải mẹ mình, lập tức bật dậy khỏi ghế, hai chân còn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng gượng đứng vững, lùi lại vài bước.

"Chuyện, chuyện gì vậy?"

Lưu Tiểu Sa thật sự không muốn ở cùng toa với cái thi thể nữ kia, nhưng cũng không nỡ rời khỏi Tô Dao Linh.

Chiều nay lời Tô Dao Linh nói quả thật không sai, bây giờ cậu ta nguyện dâng hết tất cả những thứ trên người cho cô, coi như phí bảo kê.

Chỉ mong Tô Dao Linh có thể bảo vệ mạng chó của cậu ta.

Dám đối mặt với nhân viên người giấy kinh dị mà mặt không đổi sắc, cướp đồ ngay trước mặt nó.

Khâu miệng con quái thai bằng tay thuần thục đến mức chuyên nghiệp.

Tát liên tục mấy chục cái vào mặt thi thể nữ mà không hề ngừng tay.

Nếu trên tuyến tàu này ai có thể sống sót, ngoài Tô Dao Linh thì còn ai vào đây nữa?

Giang Lăng không mở miệng, nhưng rõ ràng cũng không có ý định lập tức rời đi.

Không phải vì muốn hỏi Tô Dao Linh định làm gì, mà bởi vì toa tàu này có gì đó rất kỳ quái, thi thể nữ kia cũng xuất hiện một cách bất thường, nếu cậu ở lại, ít ra còn có thể đối phó được tình huống bất ngờ, nếu để Tô Dao Linh ở lại một mình, sẽ rất nguy hiểm.

Tô Dao Linh nhìn thấu được ý nghĩ của bọn họ, ngẩng đầu nói: "Không cần lo."

Cô nói tiếp: "Tôi rất an toàn, nếu mấy người ở lại nghe thấy những chuyện không nên nghe, ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn."

Đùa à, vé tàu của cô đã đưa cho Giang Lăng rồi, ít nhất phải bảo đảm cậu không xảy ra chuyện.

Nhưng trong tai người khác, lời này lại có chút… không giống ý cô muốn nói.

Cậu bỏ cái kéo vừa được rút ra với ánh sáng lạnh lấp lóe, đang chĩa thẳng vào thi thể nữ kia xuống trước, rồi nói câu đó được không?

Không cần lo, yêu cầu được ở riêng…

Đây chẳng phải câu thoại riêng của các đại ca hay sao?

Thi thể nữ cũng tức đến phát điên: Mày coi tao chết rồi à?

À không, tao vốn dĩ đã chết rồi.

Nhưng Giang Lăng lập tức hiểu ra ý cô, nói: "Chúng ta đi thôi, ở lại đây chỉ thêm vướng tay thôi."

Loa phát thanh đã khẳng định không có hành khách lên tàu ở Trạm tàu phía Nam, bọn họ càng ở lại lâu, thì ấn tượng trong đầu về "có một con quỷ đã lên tàu ở Trạm tàu phía Nam" sẽ càng sâu.

Nếu Giang Lăng đã nói vậy thì hai người kia cũng chỉ có thể nghe theo, cùng cậu đi về toa số 2 phía trước.

Trước khi đóng cánh cửa giữa hai toa lại, Giang Lăng ngẩng đầu lên hỏi cô: "Thật sự không cần giúp gì sao?"

Tô Dao Linh nói: "Giữ vé tàu của tôi cẩn thận, chính là giúp đỡ tôi rất nhiều rồi."

Cửa toa khép lại, trong toa chỉ còn lại Tô Dao Linh và thi thể nữ, hai người đứng đối diện nhau.

Nhìn cây kéo sắc bén trong tay Tô Dao Linh, thi thể nữ dường như cũng ý thức được nếu còn chọc giận cô, hậu quả tiếp theo sẽ không đơn giản chỉ là ăn vài cái tát nữa, nó cẩn thận mở miệng: "...Anh hai, chị hai, chị đại! Em thật sự không nghĩ ra lúc nãy bản thân đã lừa chị chỗ nào."

Con quỷ này đeo khuôn mặt của một phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, lại mở miệng gọi cô là chị.

Khung cảnh lúc này trở nên quái dị đến mức không thể tả.

Tô Dao Linh lạnh lùng mở miệng: "Tên."

"Không nhớ nổi nữa... Đừng đánh, đừng đánh! Em tên là 334, đó là số hiệu của bọn em, em thật sự không nhớ tên thật của mình... Em nói thật, sau khi chết, những gì có thể nhớ được đều rất có hạn, em chỉ nhớ những thứ có thể giúp mình giữ mạng."

"Trong tàu còn có những đứa khác không?"

"Có, rất nhiều..."

"Tại sao mày có thể hóa thành thực thể? Còn những đứa khác thì không?"

"Em giết người nhiều hơn bọn chúng, oán khí càng nặng, năng lực càng mạnh, đương nhiên cũng lợi hại hơn mấy con quỷ rác rưởi kia." Nó còn tỏ ra tự hào nữa.

"Vậy mày xuất hiện là để giết bọn tao à?"

"À... Cái này."

Nó cũng không biết nên nói dối thế nào, nếu bảo không phải thì quá giả tạo, đành phải ấp úng.

"Tại sao lại chọn biến thành người này mà không phải ai khác?"

"Chỉ cần ở trên tàu điện ngầm, sẽ chịu ảnh hưởng của nơi này, những người tinh thần yếu, một số ký ức sẽ bị rò rỉ ra ngoài, em có thể tìm được cái gì thì biến thành cái đó... Đúng rồi, em vẫn luôn không hiểu, mẹ của cậu ta thật sự là cô út của chị sao?"

Tô Dao Linh nhếch môi: "Mày nghĩ sao?"

Trong lòng 334 âm thầm chửi một câu, má nó, tao biết ngay mà!!

Mấy cái chuyện bán máu, trộm tiền, chắc chắn đều là do mày bịa ra để có cớ đánh tao!

Vậy mà vừa nãy tao bị đánh đến nỗi tự tao còn tin là thật.

"Mục đích?"

"...Đánh sập tinh thần của hành khách, như vậy sẽ dễ dàng giết bọn họ hơn, hoặc dẫn dắt họ sụp đổ tinh thần, vi phạm quy tắc, nhiều người khi gặp người thân của mình rất dễ bị lừa, hoàn toàn không nhận ra người thân xuất hiện ở nơi này có gì đó bất thường..."

Giải thích như vậy cũng hợp lý, dù là thai phụ hay con quái thai, đều đang nghĩ đủ mọi cách khiến họ vi phạm các điều khoản đặc biệt trong ga tàu.

"Nói như vậy,"

Tô Dao Linh hỏi: "Bọn mày và nhân viên người giấy không phải cùng một phe à?"

"Bọn em và mấy con người giấy đó đúng là không đội trời chung, nhưng bọn chúng cũng chẳng quản được bọn em..."

Khóe miệng thi thể nữ lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Em còn có thể nói cho chị thêm một bí mật, đám người giấy và Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7 cũng không phải cùng một phe, đừng tưởng bọn chúng thật sự là nhân viên làm việc ở đây, bọn chúng cũng có thể làm hại các chị, thậm chí giết chết các chị, nhưng chắc chị cũng phát hiện rồi, chỉ cần không vi phạm quy tắc, bọn chúng sẽ không ra tay."

"Nhưng chị có thể đảm bảo sẽ không vi phạm bất kỳ điều khoản nào sao? Vậy nên, khi bọn chúng chưa kịp làm hại chị, tốt nhất là chị nên tranh thủ thời cơ giết chết đám người giấy đó."

"Giết bằng cách nào?"

Không ngờ thi thể nữ lại trả lời không giấu giếm chút nào: "Thực ra chúng rất yếu ớt, khi chưa ra tay trừng phạt hành khách, chúng chỉ là những con rối làm bằng giấy, xé nát hoặc đốt cháy đều có thể tiêu diệt được. Chắc chị cũng nhận ra rồi, tuyến tàu này chỉ có một nhân viên phục vụ."

"Vậy tại sao mày không xé nó?"

"Cái đó..."

Khuôn mặt thi thể nữ hiện lên vẻ lúng túng: "Em là người chết, đối với em, nó không chỉ đơn giản là một con rối giấy."

Tô Dao Linh cũng không biết lời nó nói là thật hay giả, nhưng khả năng nó không thể ra tay với nhân viên người giấy là khá lớn.

"Trạm này khi nào đến nơi?"

"Em cũng không biết mấy cái đó... Bọn em không thể điều khiển tuyến tàu này, khi nào đến trạm, phải xem ý của tàu điện, bọn em cũng chỉ là hành khách mà thôi... Nhưng em có thể nói cho chị biết, càng đi về phía sau, tuyến tàu này sẽ càng nguy hiểm, bọn em sẽ xuống tàu ở trạm tiếp theo, tốt nhất là chị cũng nên xuống luôn."

"Mày cho rằng tao sẽ tin mày sao? Chính mày vừa nói, bọn mày sẽ dẫn dắt hành khách vi phạm quy tắc, nếu tao xuống tàu ở trạm tiếp theo, chẳng phải là vi phạm quy định trong sổ tay hành khách rồi sao?"

Sự nghi ngờ của Tô Dao Linh trong mắt thi thể nữ lại rất hợp lý, cô gái này tinh thần có vẻ rất kiên cường, thậm chí hơi kiên định quá mức cần thiết, không dễ bị dẫn dắt hay mê hoặc, căn bản không thể hoàn toàn tin vào lời của nó, nhưng tin hay không thì cũng chẳng quan trọng, mục đích của nó gần như đã đạt được rồi.

Vì thế, thi thể nữ tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Quy định trong sổ tay hành khách là do đám người giấy đó đặt ra, chị tưởng đó là quy tắc của tàu điện ngầm sao? Người giấy chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi, giúp hay hại chị, tất cả đều xem có lợi cho chúng không. Nếu tiếp tục ngồi trên tuyến tàu này, chị chỉ càng bị đồng hóa sâu hơn. Xuống tàu ngay bây giờ, còn hơn là biến thành cái thứ đó."

"Thứ đó là gì? Bị cái gì đồng hóa?"

"Em cũng không biết đó là thứ gì, nhưng ngay từ khi chị bước lên tuyến tàu điện này, khả năng bị đồng hóa đã bắt đầu rồi. Rất có thể là môi trường ở đây đang ăn mòn các chị. Càng đi về những trạm sau, sức mạnh ăn mòn đó sẽ càng mạnh. Có phải chị cũng nhận ra, các đồng đội của chị càng lúc càng bất thường, thậm chí có người đã phát điên?"

Thi thể nữ nở một nụ cười quái dị: "Chị đừng nghĩ em là một con quỷ, ít nhất thì em vẫn còn ý thức, tin em đi, chị tuyệt đối không muốn trở thành thứ đó, chết trong tay em, so với chết theo cách đó, có khi còn hạnh phúc hơn."

Nói xong, nó lại hạ giọng, dùng chất giọng khàn khàn thì thầm: "Thật ra, dù đồng đội của chị có ở đây, em cũng sẽ nói y chang như vậy, tuyệt đối không có nửa lời dối trá, chị hoàn toàn không cần đuổi bọn họ đi."

Tô Dao Linh ngẩng mắt.

Trên gương mặt trắng bệch lạnh lùng của cô như viết rõ mấy chữ to đùng.

"Mày đang dạy tao cách làm việc đấy à?"

Thi thể nữ bị chặn họng, gương mặt có chút xấu hổ: "Em chỉ là đưa ra một lời khuyên thôi, khuyên nhủ mà."

"Theo lời mày, chỉ khi mày hóa thực thể thì tao mới nhìn thấy được bọn mày, vậy những con quỷ khác không có năng lực này, chúng dựa vào cái gì để hoàn thành chỉ tiêu?"

"Chỉ, chỉ tiêu?" Thi thể nữ không hiểu.

Tô Dao Linh nhìn nó bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: "Không phải bọn mày muốn giết bọn tao sao? Đó chẳng phải chính là chỉ tiêu của mày à?"

"Ờ, nói thế thì đúng là vậy."

Thi thể nữ lau đi vết máu trên mặt: "Thật ra bọn chúng cũng không phải hoàn toàn không bị nhìn thấy, chỉ là cần oán khí để hiện hình, hơn nữa, tinh thần của các chị càng tệ, bọn chúng càng dễ bị các chị nhìn thấy."

"Nếu vi phạm quy tắc thì bọn tao cũng không chết ngay, vậy dụ bọn tao vi phạm quy tắc có lợi gì cho bọn mày?"

Phải nói, Tô Dao Linh đúng là chuyên gia thẩm vấn, luôn nhắm vào điểm mấu chốt mà hỏi.

Thi thể nữ lập tức trả lời: "Khi vi phạm quy tắc, bọn chị sẽ bị người giấy trừng phạt, trừng phạt xong thì có lẽ sẽ phát điên hoặc tàn phế, với bọn em thì tất nhiên càng có lợi. Hơn nữa, càng đi đến những trạm phía sau, chắc chắn tinh thần của các chị sẽ càng sa sút, ở đó sẽ có những thứ khác muốn ra tay với các chị."

"Là thứ gì?"

"Cái đó... Em không dám đi đến phía sau nên không biết."

"Câu hỏi cuối cùng."

Tô Dao Linh hỏi: "Làm thế nào để giết chết bọn mày?"

Thi thể nữ: "..."

Không phải chứ, cô thật sự dám hỏi câu này sao? Hay là thật sự cho rằng nó sẽ trả lời?

Một lúc lâu sau, nó cười nụ cười âm hiểm: "Chị không thể giết chết được bọn em."

Tô Dao Linh khựng lại: "Ồ? Nếu vậy, tại sao mày lại sẵn lòng nói cho tao biết nhiều chuyện thế này, chẳng lẽ chỉ vì mày sợ đau thôi sao?"

Thi thể nữ cạn lời: "...Chị muốn nghĩ vậy cũng được, em là một con quỷ không chịu nổi đau đớn, đặc biệt là rất sợ bị tra tấn."

"Tao thấy mày cũng chịu đòn giỏi đấy, nãy tao đã tát mày sáu mươi lăm cái, mày mới chịu khai."

Thi thể nữ: ??

Có phải nó cố tình đợi tới sáu mươi lăm cái đâu, rõ ràng là cô hoàn toàn không cho nó cơ hội mở miệng mà!

"Vậy nên,"

Giọng của Tô Dao Linh lạnh hẳn đi: "Nếu như tao vốn dĩ không thể đe dọa đến tính mạng của mày, thế mà mày lại sẵn lòng nói cho tao biết nhiều chuyện như vậy, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng, hay là ngay từ đầu mày đã luôn lừa gạt tao?"

Thi thể nữ bị giọng điệu thay đổi liên tục của cô dọa cho sợ hãi, lắp bắp: "Không, không có đâu, sao có thể chứ, chị... Chị nghe em nói, chuyện là thế này..."

"Có phải chị cảm thấy em nói ra những thứ này không đủ đáng sợ đúng không? Để em nói cho chị một bí mật, chị có muốn biết rốt cuộc bọn em đã lên tuyến tàu điện này lúc nào, một cách thần không biết quỷ không hay không? Rõ ràng là chị đâu có thấy bọn em bước lên tàu."

**

Ở toa tàu khác.

Cửa toa đã đóng, hiệu quả cách âm khá tốt, ba người chỉ có thể nghe thấy giọng của Tô Dao Linh từ toa bên cạnh, cùng với một âm thanh khàn khàn đáng sợ, lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng họ chẳng thể nghe rõ hai bên đang nói gì, nhất là tiếng ồn của đoàn tàu khi vận hành cũng không nhỏ.

"Vậy, vậy rốt cuộc đó là thứ gì, là ma sao, hay là xác chết sống lại?" Lưu Tiểu Sa căng thẳng liếc nhìn cánh cửa: "Bạn học Tô một mình ở trong đó với nó, có sao không nhỉ?"

Trương Bằng Phi cũng có chút sợ hãi: "Lâu như vậy rồi... Hay là chúng ta qua đó xem thử?"

Giang Lăng lại nói: "Hai người đang nói cái gì thế?"

Lưu Tiểu Sa: "Hả?"

Giang Lăng lẽ ra phải hiểu họ đang nói gì chứ?

Ai ngờ Giang Lăng lại tiếp tục nói: "Toa đó chỉ có một mình cậu ấy thôi mà."

Cậu nói: "Không phải sao?"

Trương Bằng Phi buột miệng thốt ra: "Nhưng mà bọn tôi…"

"Lúc nãy chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả, trong toa bên cạnh ngoài Tô Dao Linh ra, hoàn toàn không có thứ gì khác."

Giọng cậu rất tự nhiên và kiên định, khiến hai người kia bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải vừa rồi họ đã tự mình nhìn nhầm, hoặc là có ảo giác hay không.

Nhưng... Thật sự là như vậy sao?

Ngay lúc này, Trương Bằng Phi chợt phát hiện…

Vé tàu trong túi cậu ta đã biến mất.

Không chỉ vậy…

Lời Lưu Tiểu Sa vừa thốt ra khiến cậu ta rùng mình đến dựng tóc gáy: "Khoan đã, hai người có nghe thấy không?"

Người đàn ông thấp bé này run rẩy, nói: "Vừa nãy... Tôi nghe thấy tiếng dê kêu."

Đầu óc Trương Bằng Phi đã rối loạn hoàn toàn, bởi vì cậu ta cũng nghe thấy âm thanh đó.

Họ không hề nhìn thấy xác dê, cũng không phải trí nhớ có vấn đề.

Mà là vào khoảnh khắc này, họ rõ ràng cùng nghe được vài tiếng dê kêu vang lên, lúc có lúc không.

Trên tuyến tàu điện ngầm này, thật sự có dê!

"Không sao đâu, không sao đâu." Lưu Tiểu Sa mặt mày trắng bệch: "Trạm vừa nãy đã qua rồi, dù có gặp động vật ở trạm này cũng không cần phải sợ."

Trương Bằng Phi gật đầu, nhớ ra chuyện này, việc không thể ngồi cùng động vật trong một toa tàu, đã là chuyện xảy ra ở trạm trước.

Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đơn kéo dài bóng ba người.

Đột nhiên, Trương Bằng Phi nhìn về phía sau lưng Lưu Tiểu Sa, lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Cậu... Cậu, cậu..."

Đằng sau Lưu Tiểu Sa, là một khuôn mặt mà vào lúc này, họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Đôi má đỏ bừng phấn son, đôi môi nở một nụ cười cứng đờ, đôi mắt vô hồn, và gương mặt trắng bệch như giấy…

Không biết từ lúc nào, nhân viên người giấy đã xuất hiện ngay sau lưng họ.

Trong tay, cầm một cây kéo mới tinh, lấp lánh đến lạnh người.

Nếu lúc này Tô Dao Linh có mặt ở đây, nhìn thấy cây kéo sắc bén này, chắc chắn mắt sẽ sáng rực.

Nhưng cô không có mặt ở đây.

Trong lòng Lưu Tiểu Sa và Trương Bằng Phi lúc này đều lóe lên một suy nghĩ sâu sắc, chỉ là bản thân họ chưa kịp nhận thức ra.

Trong tiềm thức, họ đã mặc định rằng, thứ quái quỷ kia đã lên tàu từ trạm trước.

Vì đã vi phạm quy tắc, cho nên... Nhân viên người giấy mới tìm tới.

**

Cuối đoàn tàu, toa số 7.

Một cô gái tóc rối, mặc váy đỏ trắng, đang ép chặt tai lên cánh cửa toa tàu, trên mặt là một mảng vết bẩn lớn, biểu cảm quái dị và đáng sợ.

"Suỵt."

Cô ta nói: "Nghe này, dê... tới rồi."

Ở phía bên kia cánh cửa, chính là toa số 6, có một bóng người mập mạp đang ngồi, lưng tựa vào cánh cửa chặt chẽ nối giữa hai khoang, chốt cửa bị cô ta dùng áo khoác cột chặt lại.

Từ xa, bóng người hơi mập ấy với thính giác nhạy bén đã nghe thấy một tràng âm thanh dê kêu.

Nhưng cô ta không nói một lời, vẫn dựa vào cánh cửa, ngồi yên bất động.

Tiếng ma sát của đoàn tàu trên đường ray, tiếng rung lắc của thân tàu, dẫu có ồn ào đến mấy thì trong tai bọn họ, những tiếng dê kêu lạc lõng ấy, không thuộc về tiếng động của tàu điện, càng vang vọng, càng dễ dàng lọt vào tai.

"Quế Quế, không phải chúng ta là bạn tốt sao? Mở cửa đi mà." 

Cô gái ép sát vào cánh cửa, bật cười ghê rợn: "Mở cửa đi, đưa vé tàu của cậu cho tớ, chúng ta cùng đi tìm con dê, sau đó báo cáo với nhân viên người giấy, biết đâu nó sẽ giúp chúng ta bổ sung vé, thế là không sao nữa rồi…"

Người đang nói chính là Lộ Liêu Liêu.

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại như phát điên mà mắng chửi: "Con mẹ nó cái tên nhân viên người giấy chết tiệt kia, tao nhất định phải giết nó, đợi tao bắt được nó, tao sẽ khiến nó sống không bằng chết!"

Váy của cô ta vốn dĩ trắng tinh, chỉ là đã bị máu nhuộm đỏ một phần, sau đó lại khô đi, hiện lên một màu chết chóc khác, đặc biệt là phần áo trên, đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Đôi môi cô ta vặn vẹo méo mó, trên đó có một hàng lỗ máu, dưới đất còn có một đoạn chỉ bông dính máu, là do cô ta khó khăn lắm mới tháo ra được, nếu không...

"Mở cửa đi, mở cửa đi! Quế Quế, Tống Quế!"

"Đồ ăn cắp, con tiện nhân! Mày đã giấu vé tàu của tao ở đâu rồi! Mau mở cửa ra!"

Giọng của Lộ Liêu Liêu càng lúc càng điên cuồng, sau đó, cô ta bắt đầu dốc hết sức đâm vào cánh cửa toa tàu.

Bịch!

Bịch bịch!!

Cho dù đã đập đến nỗi vai máu thịt be bét, lộ ra cả xương trắng, cô ta vẫn như thể không hề có cảm giác đau, cứ thế điên cuồng lao vào cánh cửa từng đợt…

**

Tô Dao Linh nghe thấy từ toa tàu phía sau truyền đến tiếng đập cửa mơ hồ, cùng với vài tiếng hét chói tai của cô gái.

Đại loại như: mở cửa ra đi, mở cửa ra, có bản lĩnh trộm vé thì có bản lĩnh mở cửa ra.

Dĩ nhiên, cô không nghe được rõ ràng, nhưng chắc là cũng nghe rõ tám chín phần.

Chỉ là tiếng đập cửa lúc đầu nghe khá đáng sợ, nhưng khi kéo dài một thời gian thì cảm giác uy hiếp dần biến mất…

Bởi vì nếu vẫn đang đập cửa liên tục, có nghĩa là cánh cửa vẫn chưa bị phá, vậy thì tạm thời không cần lo lắng.

Điều cô quan tâm hơn, là thi thể nữ trước mặt.

Thi thể nữ: ...

Cho sự tập trung của cô một like.

Tô Dao Linh: "Câu hỏi tiếp theo."

Thi thể nữ ngẩn ra: "Hả? Chẳng phải lúc nãy đã nói là câu hỏi cuối cùng rồi sao?"

Cô liếc mắt, sờ cây kéo trong tay: "Mày có ý kiến à?"

"Không, không có, chị hỏi đi!"

"Trạm đầu tiên, tại sao không thể nói chuyện với hành khách?"

"Trạm đầu tiên là tầng thế giới ngoài cùng, cấp thấp nhất. Ở đó chỉ cần có ‘giao tiếp’ với sinh vật khác, sẽ bị tàu điện phát hiện, rồi bị đồng hóa."

"Giao tiếp? Thật là một tiêu chuẩn kỳ quái. Thế tại sao những trạm sau lại có thể nói chuyện?"

"Em đã nói rồi mà, trạm đầu tiên là tầng ngoài cùng, càng đi sâu vào bên trong, môi trường càng hỗn loạn. Đó là một loại môi trường mà các chị... Kể cả bọn em đều không thể cảm nhận được. Trong thế giới hỗn loạn như vậy, việc phân biệt “giao tiếp” giữa âm thanh và hành khách đã hoàn toàn không còn nữa."

Thi thể nữ nghiên cứu vấn đề này khá kỹ: "Nhưng mà, đến những trạm sau, tiêu chuẩn để bị tàu đồng hóa cụ thể là gì thì em cũng không biết... Nếu em đã bị đồng hóa, thì chắc chắn bây giờ không có cơ hội xuất hiện ở đây để nói chuyện với chị rồi."

Dường như nó đã nghĩ ra điều gì đó cực kỳ khủng khiếp, toàn thân khẽ run lên, sau đó mới nói: "Em chỉ biết, vi phạm quy tắc chắc chắn sẽ đẩy nhanh quá trình đồng hóa. Một khi bắt đầu bị đồng hóa, trạng thái tinh thần của các chị sẽ ngày càng tồi tệ, đó cũng chính là lúc bọn em dễ ra tay nhất."

Bọn nó không thể giống như những kẻ giết người ngoài đời thực, trực tiếp giết chết hành khách. Nếu có khả năng đó, thì đã sớm đường đường chính chính ra tay rồi, đâu cần phải phí sức bày ra những trò quỷ quái này?

Ngay cả sức mạnh khủng khiếp đến mức có thể vặn mở tay nắm cửa của đứa bé sơ sinh kia, cũng cần có thời gian hồi phục, sao có thể dùng liên tục được chứ? Nếu vậy chẳng phải đã vô địch rồi sao? Bản thân năng lực của con quái thai cũng chỉ ảnh hưởng đến hành khách trên phương diện tinh thần, chứ không phải thể chất.

Những con quái vật có thể xuất hiện ở mấy trạm đầu, đều sẽ không quá mạnh, nếu không thì nó cũng chẳng đến mức bị một con người đang sống nhẫn tâm ấn chặt xuống ghế, tát cho một trận tơi tả thế này.

Thế nhưng, hễ người sống nhìn thấy chúng, ai nấy đều hốt hoảng bỏ chạy, la hét thất thanh, chân tay mềm nhũn. Ví dụ như tên Trương Bằng Phi lúc nãy, đã sợ đến mức gần như ngã quỵ, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu nó vươn tay bóp chết cậu ta, đầu người đã sớm thuộc về nó rồi.

Nhưng...

Sau khi gặp Tô Dao Linh, nguy hiểm mà nó chưa từng lường trước đã xuất hiện.

Vậy nên, những "hành khách" khác có mặt tại đây đều cảm thấy may mắn vì 334 đã làm tấm gương, giúp bọn họ dò đường tránh bẫy.

Cảm ơn 334.

Cảm ơn 334 +1.

Cảm ơn 334 +2.

...

Đám hành khách lần này không dễ đối phó chút nào. Trong toa bên kia, nhân viên người giấy đang làm nhiệm vụ, còn trong toa này lại có cô gái tóc ngắn, mộ tồn tại còn đáng sợ hơn cả quỷ. Ngoài ra, ở toa tàu cuối cùng, còn có hai cô gái khác...

Bọn chúng muốn giết người, cũng chẳng dễ dàng.

Tuy nhiên, bọn chúng sẽ không tham lam và vội vàng như 334.

Trước kia, tàu điện ngầm chưa hoàn toàn mở cửa, chỉ thỉnh thoảng có hành khách vô tình lạc vào. Nhưng bây giờ đã khác, sau này sẽ có nhiều hành khách hơn nữa, lúc nào bọn chúng cũng có thể "ăn một bữa no nê".

Dù bọn nó có tha cho đám hành khách trong toa tàu này, cũng không có nghĩa là những người này có thể sống sót đến cuối cùng.

Tàu điện ngầm, vẫn còn hai trạm nữa mới tới điểm cuối.

Mà bọn chúng, cũng không phải là thứ đáng sợ nhất trên tuyến tàu này.

Thứ đáng sợ nhất, là chính tuyến tàu điện ngầm này.

Đó là sự tồn tại đến cả nhân viên người giấy cũng phải e dè.

**

Sự thay đổi thất thường của Tô Dao Linh còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, 334 cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt về thế nào gọi là "tính tình bất ổn, quỷ kế đa đoan".

Thấy Tô Dao Linh nghi ngờ lời nói của nó có thật hay không, nó lập tức đề nghị tiết lộ thêm một bí mật khác để chứng minh mình trong sạch: "Những người bị tuyến tàu điện ngầm này đồng hóa càng nặng, tinh thần sẽ càng bất ổn, khả năng nhìn thấy bọn em càng cao, nhưng chị không phát hiện ra một chuyện sao?"

"Từ lúc các chị lên tàu đến giờ đã qua mấy trạm rồi đúng không? Em tin chắc là chị nhất định có đồng đội nào đó đã bắt đầu phát điên."

Trên gương mặt đầy máu của thi thể nữ thoáng qua một tia âm độc: "Nhưng ở những trạm trước, họ hoàn toàn không nhìn thấy bọn em. Có thể họ đã nhìn thấy những thứ khác, nhưng đó đều không giống như bọn em - những hành khách ở trạm này, bọn em có thể coi như một dạng u linh, hoặc ác linh."

"Thế rồi sao?" Tô Dao Linh hỏi.

"Thế nên, thật ra bọn em chỉ vừa mới lên tàu ở Trạm tàu phía Nam của tuyến tàu điện ngầm thôi. Có phải chị cảm thấy nội dung thông báo ở trạm này rất kỳ lạ đúng không? Rõ ràng không nhìn thấy có ai lên tàu, vậy mà loa phát thanh lại cứ nhấn mạnh rằng trạm này không có hành khách lên tàu, tại sao một sự thật hiển nhiên như vậy lại phải đặc biệt thông báo, thậm chí còn viết thành điều khoản riêng?"

Tô Dao Linh gật đầu: "Nghe mày nói thì đúng là có lý đấy. Vậy rốt cuộc là tại sao?"

"Đúng vậy, khi tàu dừng lại mở cửa ở trạm trước, các chị có cảm giác gió lạnh ùa vào không? Hơn nữa, trạm này có nhiệt độ thấp hơn những trạm khác, đúng không? Vì bọn em, chính là đám hành khách đã lên tàu ở trạm này!"

Tô Dao Linh chợt hiểu ra, khẽ "ồ" lên một tiếng: "Thế mà cũng gọi là bí mật sao? Chuyện này chỉ cần tao tự đoán cũng ra."

Đúng lúc đó, Tô Dao Linh như nhận ra điều gì, cô đột ngột ngẩng đầu quan sát xung quanh toa tàu.

Chỉ thấy trong toa vốn trống không, đột nhiên chen chúc đầy người!

Ngay trên ghế bên cạnh cô, có một người đàn ông không đầu đang ngồi, trước mặt là một nhân viên văn phòng cầm cặp tài liệu, dùng đôi mắt trống rỗng không có hốc mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.

Đèn trong toa khôi phục ánh sáng, nhưng lại khiến cô càng nhìn rõ hơn bộ dạng của tất cả những "hành khách" trong khoảnh khắc ấy.

Chính vào giây phút kinh hoàng đến cực điểm đó, đám hành khách chết chóc lại lần nữa biến mất không dấu vết.

Nhưng Tô Dao Linh biết rõ, chúng vẫn còn ở đó, chỉ là cô không nhìn thấy.

Chỉ có thi thể nữ ngồi cạnh cô, lại lần nữa rỉ máu ở hốc mắt, bật cười sắc bén và điên dại.

"Đúng vậy, em đã nói nhiều như thế, chị có tin hay không cũng chẳng quan trọng. Chị chỉ cần nhớ kỹ một điều, bọn em là hành khách đã lên tàu ở Trạm tàu phía Nam."

Nó chờ đợi khoảnh khắc Tô Dao Linh sẽ hoảng loạn thất thố: "Bởi vì điều khoản đặc biệt của trạm này chính là, trước khi rời khỏi nhà ga, phải luôn ghi nhớ một điều: Trạm này không có bất kỳ hành khách nào lên tàu."

Đây không chỉ đơn thuần là một trò chơi niềm tin.

Chỉ cần cô từng nhìn thấy hành khách lên tàu ở Trạm tàu phía Nam, chỉ cần cô biết rõ bọn họ lên từ trạm đó, cô sẽ rất khó xóa bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Hơn nữa, rõ ràng lúc đó cô đã tận mắt nhìn thấy không có ai lên tàu… vì vậy, khi nhận ra điều này, nỗi sợ "hành khách lên tàu ở Trạm tàu phía Nam không phải người" sẽ càng khắc sâu trong tiềm thức.

Càng muốn quên, lại càng không thể xóa bỏ.

Nhận thức càng đáng sợ, sự điên loạn càng dễ dàng lợi dụng sơ hở mà len lỏi vào.

Thi thể nữ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, sau khi cười khanh khách xong, cơ thể dần dần tan biến: "Chúc mừng mày."

"Mày, đã, phạm, quy, rồi."

Tao không đối phó được với mày, nhân viên phục vụ còn không đối phó được mày chắc?

Lại là một đoạn đối thoại mà người sống không thể nghe thấy.

"..."

"Tao đã bảo rồi mà, 334 diễn cũng giống quá đấy."

"Mau đi thôi, nhân viên phục vụ sắp tới rồi!"

"Đợi nhân viên phục vụ xử lý cô ấy là xong, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ muốn quay lại nhặt lấy đầu người lắm."

"334 có thể để mày cướp mất đầu người của nó chắc?"

"Đừng lắm lời nữa, đừng chen, mau chạy về toa sau đi, nhanh lên!"

"..."

Thế nhưng, 334 vẫn chưa chịu rời đi hẳn. Nó muốn nán lại thêm chút nữa, để thưởng thức bộ dạng hoảng sợ của Tô Dao Linh, vì vậy đã cực kỳ táo bạo mà ở lại lâu hơn một chút.

"Cô gái nhỏ, mày vẫn quá ngây thơ, mày có phát hiện ra không..."

Nó nở nụ cười gian trá hỏi: "Vì đã vi phạm quy tắc, vé tàu trên người mày, đã biến mất rồi đó?"

Nhưng nó lại không nhìn thấy cảnh tượng thỏa mãn như bản thân mong đợi.

Bởi vì Tô Dao Linh vẫn ngồi trên ghế, không hề hoảng loạn: "Vé tàu vốn dĩ không ở trên người tao."

Nếu bây giờ trên người cô xuất hiện một tấm vé tàu, mới là chuyện kỳ lạ đấy chứ?

334 đột nhiên nhớ lại chuyện Tô Dao Linh đã đưa vé tàu cho người khác.

Khoan đã!

Bất cẩn rồi.

Chẳng lẽ cô đã biết trước mọi chuyện?!

Nó chợt nhớ ra bản thân có vẻ đã bỏ qua rất nhiều chi tiết…

Tại sao một cô gái thông minh như vậy lại tin tưởng đồng đội của mình, sẵn sàng giao ra vé tàu?

Tại sao trước khi nó bắt đầu "tẩy não", cô lại cố tình đuổi hết đồng đội sang toa khác, để họ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Tại sao một cô gái đa nghi, cảnh giác cao độ, tư duy rõ ràng như cô, lại từng bước từng bước đi theo dòng suy nghĩ của nó, rơi vào cái bẫy mà nó đã sắp đặt sẵn? ( app truyện T Y T )

Một giả thuyết quái dị đến mức ngay cả ma quỷ cũng khó tin xuất hiện…

Cô, vốn dĩ đã muốn phạm quy!

Cô sớm đã biết mục đích của nó là dụ cô nghĩ rằng những kẻ đột nhiên xuất hiện này chính là hành khách đã lên tàu ở Trạm tàu phía Nam, từ đó vi phạm điều khoản đặc biệt của nhà ga và bị trừng phạt.

Để tránh cho các đồng đội khác cũng bị khắc sâu nhận thức này, nên cô mới bảo họ rời đi?!

Nhưng tại sao, chẳng lẽ cô không biết hậu quả của việc phạm quy sẽ là...

Chuyện này hoàn toàn chẳng có lợi gì cho cô cả!

334 còn chưa kịp nghĩ kỹ, nhân viên phục vụ đã sắp tới.

Nhưng nó vẫn còn một thắc mắc cuối cùng: "Lúc nãy tao còn chưa nói gì, tại sao mày lại nói tao đang nói dối?"

Tô Dao Linh đáp: "Bởi vì mày nói sẽ kể cho tao tất cả bí mật của tuyến tàu điện ngầm này."

"Thì sao?"

"Cỡ như mày, tao còn có thể đánh mày te tua, thì làm sao có khả năng biết hết bí mật của tuyến tàu này?"

Tô Dao Linh khẳng định chắc chắn: "Thế nên, chắc chắn mày đang lừa tao."

...Câu này nghe đúng là không sai, nhưng có phải hơi xúc phạm quỷ quá không?

334 còn chưa kịp nổi giận, nhân viên phục vụ đã tới nơi, nó lập tức rời đi, cùng đồng bọn chạy sang toa khác.

Đối với bọn chúng mà nói, chỉ cần không ở cùng toa với nhân viên phục vụ thì nhân viên phục vụ cũng sẽ không chủ động gây phiền phức cho chúng.

Chúng giống như những "hành khách bất hợp pháp" trên con tàu này, bởi vì không vào ga, cũng không ra ga, nên vốn dĩ không có cái gọi là vé tàu.

777 đứng sau lưng nó, lạnh lùng cười: "334, mày rất thông minh."

Nó nói tiếp: "Nhưng cô gái đó, không chỉ thông minh, mà còn rất tàn nhẫn."

"777, mày đừng có mà châm chọc tao!"

"Thật sao?" 777 vẫn nói: "Cô ấy dám chủ động phạm quy, còn mày thì dám không?"

Câu nói này khiến 334 cứng họng, không biết phải trả lời thế nào.

Nó không nhịn được, đưa tay sờ lên gương mặt vẫn còn âm ỉ đau của mình.

Đúng là cô ra tay rất tàn nhẫn!

**

Tiếng bước chân của nhân viên người giấy khi đi lại luôn có âm thanh.

Không phải tiếng bước chân chạm đất, mà là tiếng ma sát phát ra khi thân thể làm bằng giấy chuyển động.

Đó vốn là điều mặc định mà ai cũng hiểu rõ…

Nhưng khi nó bất ngờ vượt qua hai toa tàu, lặng lẽ xuất hiện ngay sau lưng Lưu Tiểu Sa, thì nhận thức này lập tức bị phá vỡ.

Giang Lăng chợt nhớ lại lúc còn ở trong ga tàu điện ngầm, dù là nhân viên bán vé di chuyển đến quầy vé, hay nhân viên kiểm vé im lặng xuất hiện ở cổng soát vé, bọn họ đều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng hiện tại, một sự thật vẫn không thay đổi, nhân viên phục vụ cầm kéo trên tay là vô cùng nguy hiểm.

"Xin, vui, lòng, xuất, trình, vé, để, kiểm, tra."

Lưu Tiểu Sa quay phắt người lại, lập tức đối diện với gương mặt kinh dị của nhân viên người giấy, cùng giọng nói vô cảm kia: "Xin, vui, lòng, xuất, trình, vé, để, kiểm, tra."

Lưu Tiểu Sa sợ đến mức lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi phịch xuống đất, run rẩy nói: "Đừng... Đừng lại đây, đừng lại đây..."

"Xin, vui, lòng, xuất, trình, vé, để, kiểm, tra."

Nhân viên người giấy cứ thế lặp lại một cách cứng nhắc, với gương mặt quái dị vô cảm.

Nhân viên phục vụ dần dần tiến lại gần, sau tiếng "rắc rắc" vang lên, đôi tay trắng bệch vốn dĩ làm bằng giấy ấy đã túm chặt lấy hai chân của Lưu Tiểu Sa.

Nhưng Lưu Tiểu Sa lại cảm nhận được, đó là một bàn tay trắng bệch, lạnh buốt, mang theo sức mạnh cực lớn, đang kẹp chặt lấy cậu ta.

Móng tay cắm sâu vào da, khiến máu rỉ ra.

Cậu ta không hiểu nổi, tại sao lại là mình? Tại sao nhân viên người giấy lại nhắm vào mình? Rõ ràng cậu ta đâu có vi phạm quy tắc!

Chiếc kéo sắc nhọn trong tay nhân viên người giấy từ từ giơ lên.

"Cứu tôi, cứu tôi với, lớp trưởng cứu tôi với!" Lưu Tiểu Sa cố gắng bò về phía trước, nhưng bị nhân viên người giấy giữ chặt không buông.

Trương Bằng Phi kịp thời phản ứng lại, vội xông lên muốn cứu giúp, nhưng nhân viên người giấy bỗng nhiên phát ra một tràng cười rợn người, rồi cây kim trong tay nó bất ngờ bay ra, cắm thẳng vào bắp chân trái của Trương Bằng Phi!

Sợi chỉ mà nhân viên người giấy dùng không phải loại chỉ bông bình thường, cây kim cũng chẳng phải loại kim thông thường, nó rất to, khi xuyên vào chân khiến Trương Bằng Phi đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.

Giang Lăng cũng đang quan sát, dù xét về sức mạnh hay tốc độ, bản thân cậu đều không phải đối thủ của nhân viên người giấy.

Nếu cậu liều lĩnh lao lên ngăn cản thì có lẽ thứ đâm vào người cậu sẽ không phải là kim, mà chính là chiếc kéo ấy.

"Tôi, tôi, tôi tố cáo!"

Lưu Tiểu Sa chợt nhớ đến quy tắc dành cho hành khách, liền lớn tiếng nói: "Nhân viên phục vụ, tôi tố cáo! Trên tàu có người mang theo động vật, là dê, hơn nữa không chỉ có một con, ngay tại toa đằng sau, anh đi kiểm tra là sẽ biết ngay!"

Nghe vậy, nhân viên người giấy đang chuẩn bị rút ra một cây kim khác, quả nhiên liền cất kim chỉ đi!

Nhưng nó lại lấy cây kéo từ trong túi ra!

Và lần này, lưỡi kéo lại chĩa thẳng vào hai tay của Lưu Tiểu Sa.

Cậu ta giãy giụa, nhưng đã bị lưỡi kéo sắc lẹm cắt rách da.

Không đúng, không đúng!

Trong sổ tay hành khách có nói rõ, chỉ cần phát hiện có động vật trên tàu, phải lập tức báo cáo cho nhân viên người giấy.

Chiếc kéo này cứ thế cắt xuyên qua da thịt của cậu ta, tựa như cắt qua một lớp kem bơ mềm mại.

Nhân viên người giấy trước mặt... Định cắt đứt đôi tay của cậu ta!

Lưu Tiểu Sa sợ đến mức gào thét không ngừng, nhưng lại không dám giãy mạnh, bởi vì chỉ cần lỡ đụng vào lưỡi kéo là có thể sẽ mất mạng ngay lập tức, nhưng mắt thấy đôi tay mình sắp bị "cắt đứt"

Đúng lúc ấy, động tác của nhân viên người giấy đột ngột dừng lại.

Khoảnh khắc này, ở toa xe bên cạnh, ngay khi Tô Dao Linh nhìn thấy đầy ắp "hành khách quỷ" trên toa, cũng chính là lúc cô ngang nhiên vi phạm điều khoản đặc biệt.

Sự ưu tiên trong nhiệm vụ công việc khiến nó buông tay, rời khỏi Lưu Tiểu Sa vẫn đang gào thét thảm thiết, đứng thẳng dậy, đẩy cửa toa, tiến thẳng về phía cô gái tóc ngắn ở toa bên cạnh.

Lưu Tiểu Sa hoảng loạn nhìn theo bóng lưng của nó.

Cậu ta... Cậu ta vẫn chưa chết?

Nhưng Giang Lăng thì lại thầm cảm thấy bất an, cậu biết chắc chắn bên phía Tô Dao Linh đã xảy ra chuyện, chỉ có một khả năng duy nhất khiến nhân viên người giấy tạm thời bỏ qua cho Lưu Tiểu Sa

Đó là hành vi vi phạm của Tô Dao Linh nghiêm trọng hơn.

Những hành khách ma quỷ đã rời khỏi, toa tàu lại khôi phục cảm giác trống trải ban đầu, nhưng ngay sau đó cánh cửa lại mở ra, nhân viên người giấy cầm theo một chiếc kéo mới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, từng bước từng bước tiến lại gần.

Rõ ràng, nó đã để mắt tới cô.

Nhưng Tô Dao Linh đã sớm chuẩn bị tâm lý, một khi đã quyết định vi phạm, thì việc làm mất vé tàu và bị nhân viên phục vụ trừng phạt chắc chắn sẽ xảy ra.

Cô thậm chí không còn quan tâm những "hành khách" kia có còn ở lại trong toa hay không.

Thứ cô bận tâm, là cảm giác trong khoảnh khắc vi phạm quy tắc vừa rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ khó lòng giải thích

Cô đã bị "nhìn thấy".

Không giống với cảm giác bị những hành khách ma quỷ trên tàu nhìn chằm chằm, nhưng lại chẳng thể tìm ra ánh mắt đó đến từ đâu. Trước đây, cô luôn ẩn mình rất tốt, nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy, cô đã bị "nhìn thấy".

Tô Dao Linh có một linh cảm.

Đây mới chính là bản chất lấy mạng của tuyến tàu điện ngầm này.

Chỉ cần vi phạm quy tắc, sẽ bị lộ ra, bị phát hiện, rồi bị đồng hóa.

Nhưng không phải sức mạnh của quy tắc khiến họ trở nên điên loạn và tử vong.

Sổ tay hành khách được thiết lập, chính là để ngăn họ bị "nhìn thấy".

Những quy tắc này, thực ra vẫn đang bảo vệ họ.

Và có một tiêu chí để xác định hành khách có bị "nhìn thấy" hay không 

Nếu suy đoán của Tô Dao Linh không sai, thì một khi bị phát hiện, bị đồng hóa hoặc nhiễm bẩn, hành khách sẽ bắt đầu không còn quan tâm đến sự tồn tại của vé tàu.

Dưới ảnh hưởng của sự đồng hóa này, hành khách sẽ không cảm nhận được bản thân đã có vấn đề, để đối phó với tình trạng đó, nhà ga đã chuẩn bị một thứ, chính là vé tàu.

Bản thân tấm vé có thể kiểm tra tinh thần của hành khách có bình thường hay không.

Chính vì vậy, mới có quy định yêu cầu hành khách phải luôn bảo quản vé tàu cẩn thận, một khi phát hiện vé bị mất, phải lập tức báo cho nhân viên người giấy.

Hành khách có thể không biết bản thân có gặp vấn đề hay không, nhưng họ biết liệu mình có cảm nhận được sự tồn tại của vé tàu hay không. Nếu phát hiện vé tàu bị mất, hoặc nói chính xác hơn là vé tàu chưa từng biến mất thì chỉ là họ đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, điều này có nghĩa là người đó đã bắt đầu bị "đồng hóa".

Nhân viên phục vụ sẽ căn cứ vào biểu hiện đó để xác định hành khách có vấn đề hay không.

Nếu có vấn đề, thì phải bị kiểm soát.

Ví dụ như bị khâu kín miệng.

Nhưng Tô Dao Linh cảm thấy, đây chỉ là một phương pháp kiểm soát cơ bản nhất, việc khâu kín miệng để họ không thể nói chuyện đã không còn ý nghĩa.

334 từng nói, ở những ga sau, việc có bị lộ hay không đã không còn liên quan đến việc có thể nói chuyện hay không, vậy thì tại sao nhân viên phục vụ vẫn phải khâu miệng bọn họ lại?

Tô Dao Linh chỉ nghĩ ra được một điểm liên quan đến chuyện này.

Nếu cô nhớ không lầm, trong sổ tay hành khách có một dòng 

Hành khách phải luôn ghi nhớ: Con người sẽ không ăn thịt lẫn nhau.

**

Những nhân viên người giấy quái dị không phải là mối nguy hiểm lớn nhất, cho dù nó có thể khâu miệng hành khách, cắt rời tay chân hành khách, trong mắt nó, tất cả chỉ là để "bảo vệ" họ mà thôi.

So với những quái vật trên tàu, từ trước tới nay, đám nhân viên người giấy thậm chí còn chưa từng có ý định giết chết hành khách, thậm chí còn có thể coi là phe thân thiện hơn.

Còn những con quái vật khác trên tàu, thi thể, oán linh…

Tuy nó tràn đầy ác ý với hành khách, xảo quyệt, tham lam, đáng sợ, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một dạng "sinh vật" khác, chỉ cần tìm ra được điểm yếu, vẫn có thể bị nhận biết, bị khắc chế, bị đánh đập.

Điều thực sự đáng sợ, chính là bản thân tuyến tàu điện ngầm này.

Là sự "đồng hóa" khiến Thằng Què kia và bao người khác phát điên.

Là trạng thái mơ hồ của tinh thần, đến mức khi người thân đã khuất đứng ngay trước mặt, nhưng bạn vẫn không thể nhớ ra rằng họ đã chết.

Là sự lây nhiễm kinh hoàng, khiến vé tàu dù đang nằm ngay trong tay bạn thì bạn vẫn không thể nhìn thấy nó.

Là kẻ đã "nhìn thấy" cô.

Là thứ đó.

**

Vô số điên loạn tạo thành thế giới này, như những bức tranh sơn dầu bị bóp méo thành những vòng xoáy ốc răng cưa, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, dù không cần dùng đến tai, bạn vẫn có thể nghe thấy những tiếng than khóc điên cuồng và tiếng gào thét vọng phát ra từ trong xoáy ốc ấy.

Trong những vệt sáng đỏ lướt qua, những câu thì thầm mơ hồ như trong mộng không ngừng hiện lên, những xoáy nước cuộn trào chen chúc nhau, tạo thành một vùng không gian càng thêm hỗn loạn và kinh hoàng.

Nơi này không tồn tại khái niệm trên dưới, trái phải, không có không gian cụ thể, cũng không có sự hiện diện nào tồn tại vĩnh hằng. Chỉ có bão tố, tiếng thét, hỗn loạn, cái chết và sự hoang tàn.

Đây là một nơi hoàn toàn hoang vắng, không có dấu chân người, cũng không ai có thể lén nhìn trộm được.

Sự sống và cái chết ở đây vốn không có ranh giới, thời gian cũng mất đi ý nghĩa, có lẽ từ thuở hồng hoang, nơi này vốn đã luôn như vậy.

Trong không gian này, chẳng cần đến đôi mắt, bởi tất cả mọi thứ đều có thể nhìn thấy trực tiếp.

Cũng chẳng tồn tại khái niệm của đôi tai, bởi vì mọi nhịp trống sắc bén và tiếng gào rú đều có thể được cảm nhận trực tiếp.

"Bùm!"

"Bùm, bùm, bùm, bùm!"

Tiếng trống dồn dập, nặng nề, điên cuồng và hỗn loạn, vang lên từ những vòng xoáy đỏ rực lóe lên chớp nhoáng, những cơn bão đen và đám quỷ quái liên tục xuất hiện không ngừng, hòa tấu nên một khúc nhạc của sự điên loạn.

Ngay trong thế giới điên cuồng, mơ hồ, vượt qua mọi khái niệm về thời gian và không gian ấy, có một luồng sáng thuần khiết, phát ra ánh hồng ngọc nhàn nhạt, đang cuộn mình lại một cách cẩn thận.

Những vòng xoáy chồng chất khi gặp phải luồng sáng ấy cũng nhẹ nhàng né tránh.

Nhưng luồng sáng ấy lại sợ hãi co rúm lại, dường như vô cùng e ngại những vòng xoáy méo mó, mang theo ánh sáng xanh thẫm hoặc ánh đỏ rực của sự điên loạn kia.

Trong thế giới hỗn loạn này, có một sợi chỉ đỏ sậm, đang chậm rãi chảy từ vùng sáng xanh lam, men theo con dốc kéo dài, tiến về phía vực sâu tăm tối hơn, nơi có nhiều vòng xoáy hơn.

Và trên sợi chỉ đỏ ấy, là vô số bóng xám đang bám lấy.

Thỉnh thoảng có một điểm sáng lóe lên, nhưng trong thế giới hỗn loạn này lại trở nên đặc biệt chói mắt, luồng sáng nhỏ bé ấy mới dám thử tiến gần tới những đốm sáng yếu ớt kia.

Thế nhưng, ngay khi nó vừa chạm tới những đốm sáng ấy, vòng xoáy đen cùng tiếng trống hỗn loạn quanh đó liền bắt đầu xâm chiếm những ánh sao yếu ớt kia, những đốm sáng nhỏ run rẩy từng cái một.

Có những đốm sáng tan vào phông nền hỗn loạn của thế giới, biến thành những vòng xoáy nhỏ, rồi bị vòng xoáy lớn hơn nuốt chửng, hợp thành một thể, không thể phân biệt được.

Có những đốm sáng chưa kịp hóa thành vòng xoáy thì đã trực tiếp tan vỡ, rơi vào cái chết.

Tóm lại, những ánh sao ấy đều lần lượt biến mất, trong thế giới quái dị và méo mó này, cuối cùng chỉ còn lại mỗi nó.

Những vòng xoáy mạnh mẽ sẽ không lựa chọn né tránh nó nên nó chỉ có thể vội vàng tránh sang một bên, nhưng đôi khi không kịp tránh, bị vòng xoáy lớn hơn quét trúng, trên cơ thể lại xuất hiện những vết thương rách toạc máu me, mãi mãi không thể liền lại, trông vô cùng kinh hãi.

Nó đã quá sợ hãi rồi.

Thế giới này cô độc và điên cuồng, nó giống như một tội nhân bị ruồng bỏ, bị lưu đày tới nơi hoang dã, mãi mãi không thể chạm tới ánh sáng.

Đã rất, rất lâu rồi không còn xuất hiện ánh sáng nữa.

Lâu đến mức nào?

Không biết, chỉ biết là rất lâu rồi.

Cho đến khi, nó đột nhiên cảm nhận được một luồng sáng chói lọi, một thứ ánh sáng khiến người ta không thể nào phớt lờ, đột nhiên bùng lên trong thế giới hỗn loạn, luồng sáng vàng trôi chảy như dung nham, chiếu rọi xuống vực sâu.

Tiếng trống dồn dập khiến người ta phát điên cũng dịu xuống.

Trong vòng xoáy như mây máu, xuất hiện một mặt trời nhỏ.

Rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng lại rực rỡ hơn bất kỳ ánh sao nào từng xuất hiện trước đó, phát ra ánh sáng ấm áp và dịu dàng.

Nó cẩn thận từng chút, len lén lại gần, quanh quẩn bên mặt trời nhỏ ấy mấy vòng, dưới ánh sáng dịu dàng ấy, những vết thương ghê rợn trên người nó dường như có dấu hiệu hồi phục.

Nó muốn chạm vào mặt trời nhỏ ấy, nhưng lại không dám.

Không thể để ánh sáng ấy lụi tắt được...

Chờ thêm một lúc, cuối cùng không kiềm chế được sức hấp dẫn của luồng sáng ấy, nó tiến lại gần hơn.

Ấm áp quá, đẹp quá.

Dường như trong ánh sáng ấy có một sinh vật xinh đẹp, thuần khiết và sạch sẽ tới mức khiến nó muốn ôm lấy.

Nó chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt trời nhỏ ấy, không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nháy mắt một cái, mặt trời nhỏ sẽ biến mất.

Cuối cùng, nó không nhịn được, dán sát vào, cọ cọ mấy cái.

Sau khi làm xong động tác ấy, nó lại sợ hãi.

Nhưng lần này... Mặt trời nhỏ không giống như những đốm sáng khác, không hề biến mất.

Vậy thì, vậy thì nó có thể cọ thêm chút nữa không?

Chỉ một chút thôi, có được không?

Ủa, cái thứ gì xấu xí thế này, trông thật khó coi, xấu xí như vậy, sao có thể đến gần mặt trời nhỏ của ta, mau cút đi.

Nó lạnh lùng đưa tay, đẩy cái bóng xám xấu xí kia ra, sau đó lại cẩn thận dán sát vào mặt trời nhỏ.

Cọ x1000000.

Tô Dao Linh: …Sao lại không chỉ bị nhìn thấy mà còn có cảm giác bị dính chặt luôn rồi??

**

Chiếc kéo trong tay nhân viên người giấy đã sẵn sàng, dường như nó biết Tô Dao Linh không dễ đối phó, cho nên không giống lần trước cứ chần chừ lề mề, mà là lao thẳng một mạch tới bên cạnh cô, chuẩn bị ra tay.

Bàn tay của Tô Dao Linh đã sớm nắm chặt chiếc kéo trong túi áo.

Chỉ là đối đầu thôi mà?

Từ trước tới giờ, cô chưa từng biết sợ.

Dựa vào mấy lần quan sát động tác của nhân viên người giấy trước đó, cô không phải hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

Tô Dao Linh thậm chí còn nghĩ sẵn kế hoạch đánh vào chỗ nào sẽ gây ra vết thương lớn nhất cho nhân viên người giấy.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nhân viên người giấy còn chưa kịp chạm vào Tô Dao Linh, nó đã bất ngờ gào lên một tiếng thảm thiết tột độ, khuôn mặt trắng bệch như giấy kia, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, lập tức bốc cháy, giống như bị ma lửa đốt cháy toàn thân.

Tiếng kêu này còn chói tai và đáng sợ hơn gấp mấy lần tiếng hét lúc nãy của Lưu Tiểu Sa!

Ngay sau đó, nửa cơ thể của nhân viên người giấy cũng bắt đầu bốc cháy.

Tiếp theo, nhân viên người giấy hóa thành một cái bóng mờ, lao thẳng về phía sau, co giò chạy trốn với tốc độ nhanh như chớp!

Ba người trong toa tàu phía trước chỉ nghe thấy một tiếng gào thét vô cùng sợ hãi và đau đớn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy nhân viên người giấy với tốc độ chưa từng thấy, xẹt qua trước mặt họ.

Tốc độ đó, âm thanh đó, dáng vẻ đó…

Cứ như đang dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình, liều mạng chạy trốn khỏi thứ đáng sợ nhất trên đời.

Lần này, không chỉ có Trương Bằng Phi và Lưu Tiểu Sa, mà ngay cả khuôn mặt điềm tĩnh, thanh tú của Giang Lăng, cũng dần dần hiện ra một dấu chấm hỏi.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

…Có người hack game à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play