8
Khi tôi tỉnh dậy, Thịnh Tiêu đã biến mất.
Dù đã quen với việc anh luôn xuất quỷ nhập thần, lòng tôi vẫn thấy trống trải.
Tối qua tôi tuy nhanh say, nhưng vẫn còn chút ký ức.
Đảo mắt nhìn quanh, cảm giác rõ ràng thiếu thứ gì đó.
Nhật ký!
Tối qua tôi uống say, sức yếu nên không giật lại được cuốn nhật ký từ tay Thịnh Tiêu.
Hừm.
Tôi biết ngay mà, anh chắc chắn đã lén viết xấu tôi trong đó.
Còn viết nhật ký nữa chứ!
Người bình thường ai lại viết nhật ký!
Nhưng lần này, tôi tìm kiểu gì cũng không thấy.
Hừ.
Đồ keo kiệt.
Chỉ còn một phần cá hấp còn nóng trong hộp giữ nhiệt, cùng một phần cơm trắng.
Ngay cả xương cá cũng đã được gỡ sạch.
【Nếu cơm nguội thì đem hâm bằng lò vi sóng, tối nay đợi tôi về, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa thật ngon.】
Gì thế chứ.
Lại còn chu đáo thế nữa.
Được rồi.
Thịnh Tiêu không phải đồ keo kiệt.
Tối đến, Thịnh Tiêu trở về, đúng như dự đoán – trông như hồn vía lên mây, còn cực kỳ mệt mỏi.
Xem ra lời đồn trong bình luận không sai.
Công việc của anh bị ảnh hưởng vì tôi.
Tiệm đã vắng thế rồi, mà anh vẫn nhớ đưa tôi đi ăn món ngon.Chương trước
Chương sau
Đừng có coi thường tôi như thế chứ.
Bản tiểu thư cũng biết đi làm kiếm tiền nha!
Nhưng nhìn dáng vẻ Thịnh Tiêu lúc này, tôi không nỡ nói ra kế hoạch của mình.
Cứ để anh bất ngờ với “chiến lược làm giàu” của tôi sau cũng chưa muộn!
Hứ hứ!