7
Bàn tay đặt trên eo tôi của Thịnh Tiêu âm ấm đến mức bỏng rát:
“Đại tiểu thư, cô say rồi.”
“Không có~”
Tôi vừa lẩm bẩm, vừa đảo mắt nhìn quanh.
Cuối cùng, tôi thấy hoa văn quen thuộc của chiếc áo sơ mi bên đầu giường Thịnh Tiêu.
Tôi đưa tay định với lấy, liền bị anh kéo eo lại, lôi về.
“Cái áo đó chưa giặt đâu, đừng động vào. Ăn cơm trước đã.”
Đầu tôi mơ màng.
Tôi nhớ vải áo đó rất tốt, sao giờ trông như bị vò nhàu hết rồi vậy?
Thịnh Tiêu bế tôi lên đùi, múc một thìa cơm bò xào ớt xanh đưa tới miệng tôi.
“Ư, to quá… (nhai nhai nhai) tôi ăn không nổi…”
Tôi giơ tay chặn bàn tay đang định tiếp tục đút cơm của anh, cố nhai cho xong.
“Sao mấy hôm nay toàn là cơm bò thế? Tôi muốn ăn cá!”
Toàn là thịt băm.
Xem ra chuyện làm ăn của Thịnh Tiêu đúng là gặp khó khăn rồi.
Lời vừa dứt, không khí lập tức trầm xuống.
Bình thường tôi sẽ nhận ra.
Nhưng giờ đây, hơi rượu dâng lên, đầu tôi nóng ran.
Chỉ lo rúc vào hõm cổ Thịnh Tiêu dụi dụi.
“Anh có thấy… sống với tôi rất cực không?”
Thịnh Tiêu một tay ôm eo tôi, một tay cố ngăn tôi quậy phá.
“Không đâu…”
Thực ra từ lúc tiệm ít khách, tôi lại ngủ ngon hơn hẳn.
Nhưng chút lý trí còn sót lại bảo tôi tuyệt đối không được nói điều này ra.
Tôi tiếp tục dụi vào cổ anh.
“Tô Minh Lê!”
Thịnh Tiêu không nhịn nổi nữa, túm gáy tôi nhấc bổng lên.
Lần đầu tiên anh gọi tên tôi.
Tôi ấm ức nhìn anh, mắt ngân ngấn nước.
“…”
Thành công khiến anh tắt hỏa.
Anh vỗ lưng tôi, đặt tôi xuống bên giường:
“Được rồi, ăn xong rồi ngủ.”
Tôi khịt khịt mũi.
Thấy hơi nhớ vòng tay anh.
Mà tôi, một khi đã say là cực kỳ hay thẳng thắn.
Tôi chìa tay về phía anh:
“Bế.”
Giây sau, Thịnh Tiêu bế ngang tôi lên.
“Đúng là con mèo bám người.”
Tôi không phục, lầu bầu:
“Là tại thích anh… nên mới bám đấy…”
Động tác của Thịnh Tiêu cứng đờ.
“Cô nói gì cơ?”
Nhưng thứ anh nghe được chỉ là tiếng thở đều đều sau khi tôi đã ngủ say.
Anh khẽ thở dài.
“Tôi hứa, vài hôm nữa… sẽ để em được ăn cá.”