9
Nhưng tôi quên mất một điều.
Những kỹ năng tôi có, như phân biệt thật giả của trang sức hay túi xách, như đánh giá rượu vang… hoàn toàn không có chỗ để dùng tới.
Mối quan hệ của chú tôi trải dài khắp các địa điểm sang trọng trong thành phố.
Chỉ cần tôi xuất hiện ở đó, sẽ lập tức bị phát hiện, giống như lần ở trung tâm thương mại trước.
Ba ngày sau, tôi đành phải đi làm bưng bê ở một quán lề đường.
Chắc chỗ như này thì không thể có người của chú tôi được nhỉ.
Làm được hai tiếng…
Tôi tiu nghỉu bỏ đi.
Cơ thể của “nguyên chủ” cũng y như tôi, chỉ cần va chạm một chút là bầm tím đầy người.
Xanh xanh tím tím, nhìn phát sợ.
Quản lý nhìn tôi một hồi, thở dài:
“Tiểu Lê, hay là em ra cửa làm linh vật chào khách đi?”
Tôi thấy người mặc bộ đồ linh vật cáo hồng phấn ở cửa.
Việc này được đấy!
Nhưng tôi lại quên mất một điều.
Bây giờ đang là mùa hè.
Nửa tiếng sau, tôi bị nhốt trong bộ đồ thú nóng đến đổ mồ hôi như tắm.
Chưa hết, còn bắt đầu thở không ra hơi…
【Cười chết, nữ phụ ngốc nghếch thật đáng thương.】
【Nữ phụ này… thật sự có thể làm chuyện xấu sao? Cảm giác kiểu cô ta sẽ là người bị bỏ thuốc trong ly rồi lại tự mình liếm thử.】
Tôi… có ngốc đến thế không?
Nghĩ vậy, tôi vừa đi về phía có bóng râm vừa vấp phải cái đuôi, ngã lăn ra đất.
…
Chắc do quá nóng nên não tôi mới bị đơ như thế.
Tôi cố gắng tháo phần đầu linh vật ra, nhưng không kiềm được mà ngã nhào về phía trước.
Trước khi ngất xỉu, tôi lờ mờ thấy một người đàn ông cao ráo chạy về phía mình.
Trông… giống Thịnh Tiêu thật.
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu tôi là:
Dù có phải ăn cơm bò mỗi ngày, tôi cũng không bao giờ làm việc này nữa.
Hu hu hu.