Hạ Phong Sinh: o.o

Hạ Phong Sinh: O.O

Mắt cậu lập tức trừng to lên gấp mấy lần.

Nhìn cái ly giữ nhiệt phát ra ánh sáng huỳnh quang.

Hạ Phong Sinh: Mèo Tom.

Đây là ly giữ nhiệt nghiêm túc đó sao.

Nét mặt Hạ Phong Sinh nứt nẻ, không muốn uống ngụm nước nào từ cái ly giữ nhiệt này nữa.

Vứt ly giữ nhiệt sang một bên.

Mọi thứ bây giờ đều quá nguy hiểm, xung quanh cậu tràn ngập nguy cơ.

Hạ Phong Sinh bắt đầu cầu nguyện một cách thành khẩn.

"Amen."

Thi Dã: "Em tin chúa à?"

Hạ Phong Sinh không trả lời anh, liếc nhìn ván cửa.

Không phải, là nước Triệu.

Hy vọng hôm nay cũng có thể "hoàn bích quy Triệu*".

(*) Nguyên vẹn trở về.

Cầu nguyện xong, Hạ Phong Sinh nói: "Anh ngồi trước đã."

Thi Dã nhìn một vòng.

Đâu?

Trong phòng ký túc xá có hai cái ghế, một cái chất đầy quần áo, cái kia cũng chất đầy quần áo.

Khung cảnh không tính là ngăn nắp sạch sẽ, miễn cưỡng còn có nơi để đặt chân.

Thi Dã ra tay chuyển quần áo lên giá, chừa ra hai cái ghế trống.

Hạ Phong Sinh khom lưng lục tìm "sột soạt" trong túi nilon dưới sàn nhà để lấy đào.

Mới khom lưng được một nửa, đột nhiên cảm thấy không ổn ở đâu đó, cậu quay đầu liếc nhìn cái bao cao su trên bàn.

Sau đó cậu giữ lấy vạt áo ngủ của mình, ngồi xổm xuống một cách khéo léo tao nhã.

Cảm giác an toàn đầy ắp.

Hạ Phong Sinh và Hà Cường bình thường sống không câu nệ tiểu tiết.

Bên cạnh cái túi nilon đựng đào chính là thùng rác.

Một xấp tờ rơi nằm trong túi nilon màu đen lót trong thùng rác, đó là quảng cáo của bệnh viện hậu môn trực tràng mà Hạ Phong Sinh ném vào ngày hôm qua.

Cậu cầm đào bằng một tay, tay kia lén lén lút lút móc tờ rơi trong thùng rác ra.

Sớm biết có ngày hôm nay, tối hôm qua cậu đã không ném rồi.

Mệt lòng.

"Ăn đào đi." Nhét tờ rơi vào khe giường xong, Hạ Phong Sinh đưa đào tới trước mặt Thi Dã.

Có đôi khi thật muốn làm người nước ngoài, gọi quả đào bằng tiếng Anh.

Thi Dã bất động nhìn quả đào.

Hạ Phong Sinh: "Sao thế?"

Thi Dã liếc nhìn thùng rác.

Anh không biết chuyện tờ rơi, phía trước có cái bàn che khuất tầm nhìn, không nhìn thấy túi nilon đựng đào trên sàn nhà.

Từ góc nhìn của anh thì là Hạ Phong Sinh lén lén lút lút cả buổi, móc đào từ trong thùng rác ra.

"…"

Quả đào to tròn mọng nước, trắng trẻo hồng hào, không có dấu hiệu thối rữa, Thi Dã vẫn lau một chút rồi ăn.

Rắc.

Rộp rộp.

Nhân lúc Thi Dã ăn đào, Hạ Phong Sinh lấy máy tính qua gõ lạch cạch.

"Có thể hỏi số Wechat và số điện thoại của anh không?" Hạ Phong Sinh nói.

Thi Dã đọc hai dãy số.

Hạ Phong Sinh gõ cạch cạch, chẳng mấy chốc đã ngẩng đầu lên nói.

"Anh không phải bạn trai tôi."

Chắc như đinh đóng cột, cực kỳ quyết đoán.

Thi Dã cắn đào, nhướng mày.

Hạ Phong Sinh ôm máy tính đi vòng qua bàn, đặt máy tính trước mặt Thi Dã, đứng bên cạnh anh cúi người xuống, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn gõ gõ trên bàn phím.

Trên người cậu phảng phất mùi hương, từ lúc đi về phía người ta là đã bắt đầu quanh quẩn.

Hạ Phong Sinh vẫn luôn có thói quen xịt nước hoa.

Tham gia bất cứ trường hợp nào thì xịt nước hoa vẫn xem như là một phép lịch sự.

Nước hoa tượng trưng cho gu thưởng thức của một người, nâng tầm hình tượng, cũng là cách để tạo ấn tượng tốt với người khác.

Hạ Phong Sinh cắn răng mua nước hoa hàng hiệu, xem như là khoản chi đắt đỏ trong đời sống hằng ngày của cậu.

Giường của cậu, tủ quần áo của cậu, bất cứ thứ gì của cậu đều mang dư âm dịu nhẹ của nước hoa của cậu.

Bất cứ nơi đâu, chỉ cần ngửi được mùi hương này, người ta sẽ nhớ ngay đến cậu.

Nhập một dãy số xong, đang tìm tài khoản của Thi Dã trong danh bạ.

Màn hình trống trơn, không có kết quả.

"Trong danh bạ của tôi không có bất cứ dấu vết gì của anh cả." Hạ Phong Sinh nói.

Đường cong vai cổ xinh đẹp, lúc nói chuyện thì cái cổ trắng nõn cũng dao động theo.

Thi Dã chống cằm, ngửa đầu nhìn cậu.

"Mấy ngày hôm trước chúng ta cãi nhau, em xóa phương thức liên lạc của anh đi rồi."

"Chuyện này rất bình thường giữa các cặp tình nhân."

Hạ Phong Sinh mỉm cười nói: "Không bình thường đâu."

"Tôi là kiểu người yêu đương thì chắc chắn sẽ đăng lên trang cá nhân, trang cá nhân của tôi cũng không có anh."

"Trang cá nhân của em không có anh?" Giọng nói của Thi Dã lạnh buốt.

Xung quanh lập tức tụt xuống tám độ.

Xong rồi.

Hạ Phong Sinh cũng nhớ ra điều gì đó, muốn tắt máy tính đi.

Thi Dã đã giành lấy con chuột và nhấn vào trang cá nhân trước rồi.

Đầu tiên là xuất hiện ảnh bìa trên trang cá nhân của Hạ Phong Sinh.

Vẫn là hình mặc định ban đầu, chưa từng thay đổi.

"Ảnh đâu?" Thi Dã hỏi cậu.

Hạ Phong Sinh cố giả vờ bình tĩnh: "Ảnh gì?"

Ảnh yêu nhau của hai người hồi cấp ba.

Nguyên nhân Hạ Phong Sinh và Thi Dã yêu nhau cũng không tính là tốt đẹp.

Ban đầu Thi Dã cũng không đồng ý, cho nên suốt nửa năm đầu quen nhau, hai người chưa từng chụp ảnh.

Có một tấm duy nhất lại còn là Hạ Phong Sinh năn nỉ anh chụp.

Tấm ảnh đầu tiên của họ.

Lúc đó thề non hẹn biển rằng sẽ để ảnh trên trang cá nhân cả đời, nếu không sẽ bị sét đánh.

Sau đó cho dù hai người đã chụp với nhau vô số tấm hình.

Thì Hạ Phong Sinh cũng không thay tấm hình kia.

Bây giờ…

Ảnh đã biến mất sạch sẽ như chưa từng tồn tại.

Mắt Thi Dã lấp lánh.

Mắt Hạ Phong Sinh nhìn về phương xa.

Miệng hơi ngứa, muốn huýt sáo.

"Ảnh gì, tôi chưa bao giờ đăng ảnh lên trang cá nhân." ( truyện trên app T•Y•T )

Thi Dã cười như không cười: "Em không thích trời mưa đúng không."

Hạ Phong Sinh: "Đúng là có một chút."

Thi Dã: "Trời mưa ra đường cẩn thận một chút."

Lo thừa rồi.

Trời mưa cậu đều chạy tới chỗ có cột thu lôi.

"Xem ra anh cũng không phải là bạn trai tôi." Hạ Phong Sinh đóng máy tính lại: "Nhân lúc tôi chưa báo cảnh sát, anh chạy mau đi."

Thi Dã bất động tại chỗ.

Hạ Phong Sinh sửng sốt: "Sao anh không chạy?"

Thi Dã: "Anh không làm chuyện gì sai, tại sao phải chạy."

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

"Thật ra ban đầu khi anh nói anh là bạn trai của tôi, tôi cũng không tin."

"Con người cái gì cũng quên được, nhưng xu hướng tính dục thì đã khắc vào trong xương rồi." Hạ Phong Sinh vỗ vỗ vai mình.

"Tôi không thích đàn ông, càng không thể nào là đồng tính luyến ái gì gì đó được."

Nói xong, cậu xoa xoa cánh tay một cách phô trương: "Hai người đàn ông làm sao mà cặp với nhau được chứ, nghĩ thôi đã muốn nổi da gà."

Thi Dã ngồi đó lẳng lặng nghe cậu lảm nhảm.

Hạ Phong Sinh cười phấp phới, giống như một đoá hoa diễm lệ cắm trong đống tuyết vậy.

Nói sảng một mình.

"Cho nên anh không thể nào là bạn trai của tôi được, trước đây không phải, bây giờ cũng không phải."

Thi Dã khoanh tay: "Còn nữa không?"

Hạ Phong Sinh chắp hai tay lại: "Cầu cho thế giới chấp nhận tình yêu khác giới."

Thi Dã không còn lời nào để nói, đứng lên lại gần cậu.

Hạ Phong Sinh nắm chắc phần thắng, không tránh không né.

Hàng mi dưới rõ ràng từng sợi làm đôi mắt đen láy càng thêm sáng rực.

Thi Dã nhìn vào mắt cậu: "Anh chỉ cần một câu nói của em, chỉ cần em dám nói, anh sẽ không dây dưa với em nữa, mà đi ngay lập tức."

Hạ Phong Sinh giễu cợt.

Có gì mà không dám nói.

Lời nói dối cậu cũng có thể nói ra mà không chớp mắt.

"Được." Cậu đồng ý.

"Em nói anh không phải bạn trai em, trước đây không phải, bây giờ cũng không phải đúng không."

Hạ Phong Sinh nhún vai: "Tất nhiên rồi."

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!"

Hạ Phong Sinh lại sảng khoái.

Ngay sau đó.

Thi Dã: "Em dám thề với thần tài không?"

Hạ Phong Sinh: …

Hạ Phong Sinh: . . .

Ánh mắt sáng ngời lập tức co lại thành ánh mắt hạt đậu.

Hạ Phong Sinh muốn đi lấy máy tính: "Chứng cứ đều ở trong…"

Thi Dã cúi người dùng bả vai ngăn cản hành động của cậu, đút hai tay vào túi Hạ Phong Sinh, sống mũi cao đến nỗi suýt nữa thì chọc vào mặt người ta.

Căn cứ vào định luật bảo toàn năng lượng.

Hạ Phong Sinh sảng khoái xong rồi, đến lượt anh sảng khoái.

"Em dám thề với thần tài không?" Anh lại hỏi lần nữa.

Hạ Phong Sinh: …

Mẹ nó chứ, chơi không đẹp chút nào cả.

Cả đời người có thể có lỗi với rất nhiều người, nhưng mà chỉ có thần tài là không thể lừa dối được!!!!!!!

Hạ Phong Sinh như con rắn bạc đang uốn lượn thì bị túm trúng điểm yếu chí mạng, ngay cả chốt đuôi cũng không ngọ nguậy.

Cậu thất bại rồi.

Cả đời này cậu không có điểm yếu nào cả, nhưng thần tài chính là một trong số ít đó.

"Nhìn đi." Thi Dã lộ tiếng cười, lại gần có thể nghe rõ cảm giác lạo xạo trong giọng nói của anh: "Anh vẫn là bạn trai em."

Tức quá.

Muốn bàn tay mình "hôn" vào mặt anh quá.

Thi Dã ngồi xuống lần nữa, miệng ngâm nga một bài hát.

Hạ Phong Sinh liếc anh một cái.

Lại mở concert nữa rồi.

Hạ Phong Sinh đuổi người.

"Tôi mệt rồi, bây giờ cần nghỉ ngơi, tôi sẽ cố gắng nhớ lại tỉ mỉ rồi mới quyết định mối quan hệ của chúng ta, anh về trước đi."

Thi Dã không có ý định rời đi: "Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ không quấy rầy em."

Anh sẽ không phát ra tiếng.

"Anh ở đây làm sao tôi nghỉ ngơi?"

Thi Dã chỉ giường: "Nằm lên ngủ là được rồi."

Đáy mắt Hạ Phong Sinh run rẩy mà mắt thường không thể thấy được.

Ngủ?

Bây giờ sao?

Trước mặt anh?

or2?

Làm thế này khác nào tự tìm đường chết!

Hạ Phong Sinh ngồi xuống chỗ đối diện một lần nữa.

Thi Dã nhướng mày: "Không nghỉ ngơi sao?"

Hạ Phong Sinh mặt không cảm xúc, cắn răng: "Sinh lực dồi dào gấp trăm lần rồi."

Hiếm khi thấy Hạ Phong Sinh có một chút kính sợ đối với thứ Tư.

Sau này cậu sẽ không bao giờ nói một lời bất mãn nào với thứ Tư nữa.

Tôi đã ngoan ngoãn rồi, xin hãy tha cho tôi.

"Mượn dùng máy tính của em." Thi Dã nói.

Hạ Phong Sinh yếu ớt nói: "Dùng đi."

Cậu không có bí mật xấu xa nào cả.

Đồng thời cậu tò mò Thi Dã dùng máy tính của cậu để làm gì.

Thi Dã mở máy tính xách tay ra, thao tác chuột hai cái, đầu tiên là thêm lại phương thức liên lạc của anh, sau đó là mở trang cá nhân của Hạ Phong Sinh ra.

Sau đó anh móc điện thoại di động ra, bắt đầu xem album ảnh.

Hạ Phong Sinh duỗi cổ ra nhìn.

Là giao diện một trang cá nhân.

"Anh vào trang cá nhân của tôi làm gì?"

Thi Dã lướt điện thoại di động: "Đăng ảnh bìa."

Hạ Phong Sinh đứng lên: "Tôi nói tôi muốn đăng hình anh lúc nào."

"Em không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa chúng ta? Tuy em mất trí nhớ, nhưng chúng ta cũng là người yêu." Thi Dã nhíu mày: "Trang cá nhân của những cặp tình nhân khác đều sẽ để ảnh chụp chung, em không muốn chịu trách nhiệm?"

"Cũng có rất nhiều người không đăng ảnh còn gì."

"Em muốn so với những người đó?" Thi Dã nhìn từ trên cao xuống: "Không phải em nói yêu đương thì sẽ công khai sao?"

"…"

Bầu không khí yên tĩnh vài giây.

Ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng lao vào giành lấy con chuột.

Thi Dã nóng nảy, cầm con chuột không buông tay, vì sao không công khai: "Anh làm em xấu mặt vậy à?!"

Hạ Phong Sinh: Muốn đập vào đầu anh quá.

Thi Dã ngơ ngác với khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt đào hoa đầy ấm ức, dường như đang nói "tại sao em lại đối xử với anh như vậy" vậy đó.

Nhan sắc của đàn ông, là vinh quang của bạn đời.

Yêu đương với Thi Dã, quả thật rất có giá trị để khoe khoang.

Cao 1m87, lưng thẳng vai rộng, thích vận động thích sạch sẽ biết cách ăn mặc, quan trọng hơn là tiêu tiền hào phóng, rất nhiều money.

Ai mà yêu đương với anh thì ước gì có thể livestream tuyên bố khắp cõi mạng.

Tại sao không cho anh đăng ảnh?

"Lẽ nào anh là bé ba của em?!" Thi Dã nói.

Ngay sau đó.

Cốc cốc cốc…

Cửa phòng ký túc xá bị gõ từ bên ngoài.

Có người đến.

Hai người duy trì động tác đánh nhau, Thi Dã quay đầu thấy cái cổ trắng như tuyết và toả ra mùi thơm của Hạ Phong Sinh đang kề sát anh.

Vì giằng co kịch liệt, hơi thở gấp gáp, cổ cậu phập phồng theo từng nhịp thở dốc của lồng ngực với độ cong cơ bắp nhè nhẹ.

Mùi nước hoa trộn với mồ hôi tỏa ra rõ rệt.

Thi Dã hơi chớp mắt: "Có người đến."

Hạ Phong Sinh nhìn anh mà nở nụ cười.

Cậu đưa tay ra cầm lấy máy tính kẹp dưới nách rồi đi mở cửa.

Thi Dã: "…"

Có bài học của Thi Dã, lần này Hạ Phong Sinh hết sức cẩn thận.

Trước khi mở cửa ra thì cậu hỏi: "Ai đó?"

Ngã một lần, khôn hơn một chút.

"Là em."

Giọng của Tống Vũ.

Tại sao cậu ta lại tìm đến mình?

Hạ Phong Sinh mở cửa ra.

Ngay sau đó, Tống Vũ lao vào ôm lấy cậu.

"Anh yêu, xin lỗi em tới muộn, chắc anh sợ lắm đúng không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play