Hạ Phong Sinh: o.o

Hạ Phong Sinh: O.O

Cậu đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay cậu có biểu cảm này nữa.

Tống Vũ hét cái gì mà "anh yêu", "sợ lắm đúng không" rồi lao về phía cậu.

Rầm rầm…

Một tiếng động vang lên, ghế ngã ngửa trên mặt đất, phòng ký túc xá lập tức rối loạn.

Thi Dã sải đôi chân dài, dùng một tay kéo Hạ Phong Sinh ra ngoài.

Hạ Phong Sinh ngửa đầu nhìn.

Thi Dã: O.O

Hạ Phong Sinh: …

Get được biểu cảm kinh hãi như nhau rồi.

Người thì được kéo ra rồi, nhưng cánh tay đang siết chặt lấy eo Hạ Phong Sinh cứ mãi luẩn quẩn trong đầu không dứt.

"Anh là ai!" Tống Vũ hỏi.

Thi Dã kéo Hạ Phong Sinh ra phía sau, che kín mít.

Anh không nói nhảm với Tống Vũ, nếu bàn về việc làm thế nào để nhét một con voi vào tủ lạnh, thì câu trả lời của anh là vo Tống Vũ lại, mở cửa, cuối cùng ném ra bên ngoài.

Một loạt động tác gọn gàng dứt khoát, người bị đuổi ra ngoài rồi mới hoàn hồn lại.

"Cậu ta… vừa mới em!" Mặt Thi Dã đỏ lên vì tức, chỉ vào cửa mà nói năng lộn xộn.

Cả buổi nói không thành câu.

Tay anh bắt chước hành vi vừa rồi của Tống Vũ, giống như đang tố cáo một tội ác tày trời, giọng điệu hoàn toàn khác trước, cả người bùng nổ cảm xúc.

"Cậu ta là ai? Trai bao của em hả?!"

Trên đầu Hạ Phong Sinh chậm rãi xuất hiện dấu "?".

Ai nói đấy?

Nhìn Thi Dã mở miệng.

Là anh sao?

Người vừa nói chuyện với cậu là ai.

Hay là cái áo khoác trên người anh biết nói?

Đừng nói Thi Dã không biết vì sao Tống Vũ lao vào ôm Hạ Phong Sinh, mà đến bản thân Hạ Phong Sinh cũng không biết.

Mà Tống Vũ bị ném ra ngoài cửa thì bây giờ đang la hét om sòm.

Vốn dĩ tưởng rằng cậu ta đã tới sớm rồi, sao trong phòng Hạ Phong Sinh lại còn có người khác vậy hả.

Cậu ta đập cửa: "Anh là ai! Tôi hỏi anh anh là ai! Vì sao lại ở trong ký túc xá của Hạ Phong Sinh!"

"Anh làm gì ở trong đó, mau mở cửa ra! Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo."

"Mở cửa ra có nghe không! Không thì tôi báo cảnh sát đấy!"

"Mở cửa ra!!! Mở cửa ra!!!!"

"…"

Người ngoài cửa la hét vài câu thì im bặt, chắc là đi rồi.

Chuyện cỏn con này mà báo cảnh sát, cảnh sát sẽ chỉ bắt cậu ta lại vì báo tin giả thôi.

Ngay sau đó, chốt cửa di chuyển.

Tống Vũ xuất hiện rạng rỡ như ánh mặt trời: "Anh yêu."

Rầm!

Thi Dã dập cánh cửa lại, mặt xám xịt.

Không phải đi rồi, mà là phát hiện ra cửa không khóa.

Tống Vũ xuất hiện kỳ quặc như vậy, khiến Hạ Phong Sinh càng tò mò về mục đích của cậu ta.

Vì sao cậu ta lại gọi mình là "anh yêu".

Hay người ăn nấm là người khác.

Cảm giác sau khi mình mất trí nhớ, tất cả mọi người đều trở nên bất thường.

"Cho cậu ta vào đi." Hạ Phong Sinh nói, cậu phải biết động cơ của đối phương.

Thi Dã quay đầu nhìn cậu một cái thật sâu.

Hạ Phong Sinh: "Sao vậy?"

"Em mặc quần áo vào trước đã." Thi Dã quay đầu qua chỗ khác.

Hạ Phong Sinh: ?

Cậu cúi đầu, hai cái đùi mịn màng loã lồ trong không khí.

Lúc này Hạ Phong Sinh mới nhận ra, từ lúc gặp mặt Thi Dã là cậu đã không mặc quần.

Ký túc xá hai người ngủ, hai chàng trai lớn đầu như Hạ Phong Sinh và Hà Cường đều không thèm nhìn nhau.

Chuyện ngủ không mặc quần ngủ thì cả hai cũng làm rồi, thành thói quen rồi, lúc gặp Thi Dã không cảm thấy bất thường ở đâu cả.

Hạ Phong Sinh học ngành tài chính, nhưng chi phí sinh hoạt rất eo hẹp.

Chi phí mọi thứ đều quá cao, trong đời sống cậu sẽ tiết kiệm hơn một chút, áo sơ mi mặc lâu đến mức không thể ủi thẳng được nữa thì cậu sẽ dùng làm đồ ngủ.

Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.

Đồ mặc khi ra ngoài, cậu sẽ cố chọn loại đắt nhất trong khả năng chịu đựng của mình để mua, áo sơ mi vải tốt, làm đồ ngủ hết sức thoải mái.

Cậu không mặc quần sao không nói sớm!

Cuộc đời Hạ Phong Sinh rất ít khi bất lịch sự trước mặt người khác, cậu nhanh chóng đi tới đống quần áo chồng chất lấy cái quần mặc vào.

Sau khi cậu mặc quần xong, Tống Vũ được cho vào.

Vừa vào đã trừng mắt lườm Thi Dã, nổ "bùm bùm" như đốt pháo.

"Anh là ai!" Vừa nói vừa chỉ tay thẳng mặt.

Thi Dã cũng lạnh mặt: "Tôi còn chưa hỏi cậu là ai."

Mặc đen như đít nồi, trạng thái mặt lạnh của Thi Dã hoàn toàn không liên quan gì đến dáng vẻ cặp mắt đào hoa sáng sủa như con chó con khi cười rộ lên của anh cả.

Hoàn toàn như hai người khác nhau.

"Tôi là ai? Tôi là bạn trai của Hạ Phong Sinh." Tống Vũ bước tới mấy bước, chất vấn: "Tôi còn chưa hỏi anh, sao mới sáng ra anh đã xuất hiện trong phòng ký túc xá của bạn trai tôi."

"Bạn trai cậu?" Thi Dã giễu cợt, căn bản không tin.

Đúng là ngoác miệng ra cái gì cũng nói được.

Vẻ ngoài của Tống Vũ không phải là kiểu Hạ Phong Sinh thích.

Hạ Phong Sinh thích kiểu đẹp trai như anh.

"Cậu là bạn trai cậu ấy, thế tôi là cái gì?" Thi Dã nói.

Tống Vũ sửng sốt: "Anh… anh có ý gì?"

Lẽ nào hai người cặp trùng à?

"Ý anh là anh đang hẹn hò với Hạ Phong Sinh?"

Thi Dã không trả lời cậu ta, nhưng lúc này im lặng là vàng, đáp án không cần nói cũng biết.

"Không thể nào! Tôi mới là bạn trai của Hạ Phong Sinh." Tống Vũ nói.

Thi Dã phản bác: "Tôi mới đúng."

Hai người lạnh lùng đối diện nhau, điện chạy xẹt xẹt trong không khí, ngay sau đó đồng thời nhìn về phía Hạ Phong Sinh.

Hạ Phong Sinh: ?

Hạ Phong Sinh: "Nhìn tôi làm gì, hai người góp gạo thổi cơm là đủ rồi."

Hai cậu ấm nhà giàu là Thi Dã và Tống Vũ không biết "góp gạo thổi cơm" là gì, nhìn nhau.

Đúng là đàn gảy tai trâu.

Hạ Phong Sinh nhìn hai người họ, nói một câu thật lòng.

"Có khi nào, hai người đều không phải là bạn trai của tôi không."

"Không thể nào!" x2

Tống Vũ: "Trong hai bọn em chắc chắn có một người là bạn trai anh."

Xác suất 50% cũng là xác suất.

Hạ Phong Sinh: "Cho nên tôi phải hẹn hò với cậu, hẹn hò với anh ta?"

Nhất định phải hẹn hò?

Tống Vũ: "Đúng vậy!"

Hạ Phong Sinh: Uầy.

Hai người lại giương cung bạt kiếm lần nữa.

Nghe Thi Dã nói là bạn trai của Hạ Phong Sinh, Tống Vũ chỉ vào mũi anh mà mắng: "Anh nói dối, bớt đứng đây ăn nói bừa bãi đi."

"Tôi và Hạ Phong Sinh học chung một trường, khoan nói đến chuyện chúng tôi yêu nhau trước, mà tôi còn chưa từng gặp anh ở đại học Bắc Kinh."

Một câu nói nửa thật nửa giả.

Ở đại học Bắc Kinh một năm, cậu ta vẫn luôn lặng lẽ quan tâm đến Hạ Phong Sinh.

Chỉ cần đối phương ở trường, cậu ta sẽ tìm gặp, bên cạnh Hạ Phong Sinh chưa từng có ai như người trước mắt, cũng chưa từng nhắc đến.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện nói là bạn trai của Hạ Phong Sinh, chắc là người ngu mới tin.

Hơn nữa trước đây cậu ta từng hỏi Hạ Phong Sinh có hẹn hò hay không, câu trả lời nhận được dĩ nhiên là không.

Người trước mắt hoàn toàn là một kẻ lừa đảo.

Tống Vũ lại bồi thêm một chiêu: "Chỗ tôi có chứng cứ hai chúng tôi yêu nhau, anh có không?"

Nói rồi cậu ta móc trong cặp ra cái điện thoại di động mà Hạ Phong Sinh đánh mất trước đây.

Hạ Phong Sinh hơi trợn trừng mắt.

Góc phải màn hình điện thoại có vết nứt, tạo thành do ném từ trên giường xuống.

Cậu không nhìn nhầm, điện thoại trong tay Tống Vũ chính là điện thoại đã mất của cậu.

"Đây là điện thoại của Hạ Phong Sinh, trước đây hai chúng tôi cãi nhau, anh ấy làm rơi ở chỗ tôi."

Tống Vũ nói có đầu có đuôi như thật.

Không biết cậu ta dùng cách gì mà phá được mật khẩu màn hình, nhập mật mã một cách mượt mà.

"Tôi biết mật mã màn hình của Hạ Phong Sinh, anh biết không?"

"Ảnh có thể ghép, nhưng chuyện riêng tư không thể nào làm giả được." Cậu ta cố tình bồi thêm một câu, để đề phòng đối phương lôi ảnh chụp chung của hai người ra để chặn họng cậu ta.

Ban đầu chẳng qua cậu ta chỉ nghĩ là nhặt được điện thoại của Hạ Phong Sinh, sau này dùng điện thoại để lấy cớ hẹn Hạ Phong Sinh mà thôi.

Ai ngờ Hạ Phong Sinh mất trí nhớ, sau khi thấy bài viết xin giúp đỡ của cậu trên trang confession, Tống Vũ thay đổi suy nghĩ.

Cậu ta bỏ ra một ít tiền để phá khóa điện thoại ở tiệm sửa điện thoại.

Ngày thứ hai sau khi Hạ Phong Sinh ra viện, cậu ta lập tức tìm tới.

Tống Vũ diễu võ dương oai, khoe khoang chứng cứ của mình: "Còn nữa."

Cậu ta mở Wechat ra, tìm tên mình trong danh bạ của Hạ Phong Sinh, gõ từ khóa.

"Bạn trai thân yêu."

Ngay sau đó, tài khoản Wechat của Tống Vũ nhảy ra.

Hạ Phong Sinh: Uầy.

Tống Vũ cầm điện thoại đưa tới trước mặt Thi Dã.

"Nếu không phải mấy ngày hôm trước hai chúng tôi cãi nhau rồi tức giận xoá lịch sử trò chuyện, thì bây giờ tôi có thể lướt cho anh xem rồi."

Tất cả đều có vẻ rất hợp lý và thuyết phục.

Nếu không phải giả vờ mất trí nhớ thì nói không chừng Hạ Phong Sinh cũng tin.

Mật mã màn hình thật sự quá thật.

Cho nên hôm đó khi cậu ngã từ trên lầu xuống, điện thoại không phải bị mất, mà là bị Tống Vũ lấy đi.

Cậu và Tống Vũ không tính là thân quen, chỉ miễn cưỡng nhớ được mặt, gọi được tên.

Hai người ngoài thảo luận việc học ra thì không gặp nhau được mấy lần, bởi vì đối phương chưa từng làm phiền mình, nếu có thì cũng sẽ lịch sự nói cảm ơn với cậu, cho nên tối hôm qua khi khủng bố tin nhắn nhờ vả học hành, cậu không gửi cho đối phương.

Không ngờ đối phương đã sửa lại tên trong danh bạ một cách thần không biết quỷ không hay, đến cậu cũng không để ý.

"Anh nói anh cũng là bạn trai của Hạ Phong Sinh, vậy chứng cứ đâu?" Tống Vũ như một con gà chọi thắng lợi, oai phong không gì sánh được.

Thi Dã á khẩu không trả lời được, thậm chí nhìn cái tên mà Hạ Phong Sinh lưu cho Tống Vũ, ngẩn người trong giây lát.

Tống Vũ càng chiến càng hăng: "Tôi thậm chí còn có thể thề với thần tài."

"…"

Hạ Phong Sinh hít vào một hơi.

Trời ơi cái đứa theo chủ nghĩa vô thần như tôi.

Học tài chính mà Tống Vũ lại dám thề độc như thế này, nếu để người nhà biết thì thể nào cũng bị chụp mũ bất hiếu.

Nghĩ lại thì đúng là không có gì không dám, nhà Tống Vũ giàu có, trong nhà cũng không cần cậu ta kiếm tiền, đương nhiên cậu ta dám thề.

Bọn con nhà giàu gian ác.

Hạ Phong Sinh liếc cái gáy của Thi Dã.

Anh cũng thế.

"Trong tay tôi đều là chứng cứ Hạ Phong Sinh hẹn hò với tôi, anh cũng không lấy ra được, ai đúng ai sai đã rõ rồi."

Tống Vũ dương dương đắc ý đứng trước mặt Thi Dã, phát hiện dù đã nhón chân cũng chỉ cao đến lông mày người ta, cậu ta giả vờ bình tĩnh nói: "Loại người như anh tôi đã thấy rất nhiều rồi, nhân lúc người ta gặp nạn để chen chân vào, tôi xem thường nhất là cái loại người như anh đấy!"

Hạ Phong Sinh: …

Đúng là một màn tự mình chửi mình tràn trề niềm vui.

Dù sao cũng bất ngờ, Thi Dã thế mà lại không phản bác một câu nào.

Chỉ đứng đó lẳng lặng lắng nghe.

"Anh cho rằng Hạ Phong Sinh là kiểu người nông cạn, chỉ nhìn khuôn mặt và vóc dáng của người khác sao?" Tống Vũ đưa tay chọt mạnh vào bả vai Thi Dã, phát hiện nó cứng ngắc, căn bản chọt không vào.

Cậu ta thay đổi mục tiêu, nghiêng đầu liếc nhìn balo của Thi Dã, cười nhạo nói: "Trên balo còn treo móc khóa hoạt hình nữa chứ."

Trước đó Hạ Phong Sinh không để ý, bây giờ cũng nhìn lại, dưới vẻ ngoài ngầu lòi đẹp trai lạnh lùng của Thi Dã, trên balo lại treo một con gấu bông nhỏ màu nâu hoàn toàn không hợp với khí chất của anh.

Con gấu nhỏ có dáng người chắc nịch, đang tạo dáng đá chân múa ba lê, mặc váy ba lê xòe trên eo.

Con gấu bông cực kỳ đáng yêu, đôi mắt đen to tròn ngây thơ, mập mạp như một quả cầu.

Thi Dã xám mặt, nắm lấy con gấu bông bằng bàn tay to: "Tôi treo gì trên balo liên quan gì đến cậu."

Tống Vũ nhìn thấu tất cả, nói với anh một cách giễu cợt và quái lại: "Bên ngoài ăn mặc mạnh mẽ như thế, nào là áo da nào là dây chuyền, tuy dáng người cao to nhưng lại thích những thứ nhỏ xinh, treo cả gấu bông dễ thương trên balo, mau đến xem này, tôi có một sự đối lập thật là đáng yêu."

Mặt Thi Dã dần dần đỏ lên: "Cậu!"

Tống Vũ "ấy" một tiếng: "Người anh em, tôi hiểu mà, trước đây tôi cũng là trà xanh."

"…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play