Rầm!
Hạ Phong Sinh đóng cửa lại.
Ngày nào cũng sống như được ăn nấm* vậy.
(*) Ý là ăn nấm độc thì gặp ảo giác.
Sáng sớm sao lại có người không quen biết đến tìm mình chứ.
Cầm lấy hộp mì gà hầm nấm hôm qua lên, bắt đầu nghiên cứu bảng thành phần.
Nấm có độc, một đơn kiện lên tòa án là có thể bồi thường mấy trăm ngàn.
"Sao lại đóng cửa?" Người đàn ông thời thượng bên ngoài mở cửa đi vào.
"Mấy trăm ngàn" vô tình bị đá bay.
Hạ Phong Sinh vừa từ trong ổ chăn đứng dậy, quần áo lộn xộn, trên gương mặt lanh lợi là đôi môi đỏ tươi, khiến cho cậu giống như mỹ nhân rắn trồi lên từ dưới nước trong thần thoại La Mã, tùy thời sẽ cắn đứt đầu người ta, âm lãnh mà bóng bẩy.
Nốt ruồi nhỏ bên môi càng tô thêm khí chất.
Sáng sớm, không hiểu ra sao đã lỗ mất mấy trăm ngàn.
Người đàn ông thời thượng không nghĩ tới vừa thấy nhau đã tức giận: "Sao thế?"
"Anh là ai?"
Người đàn ông thời thượng mím môi, xoay người tới gần, nhìn cậu, gương mặt cực kỳ đẹp trai mang theo nụ cười xấu xa: "Thật sự không nhớ?"
Người đàn ông thời thượng mặc áo khoác mô tô màu đỏ trầm, dây balo được đeo ở một bên vai, chân đi giày đá bóng phiên bản giới hạn, hai tay đút trong túi áo khoác rộng thùng thình, da thiên trắng, khi xoay người, gân xanh dưới cổ áo và cơ thể dưới lớp trang phục cho thấy dáng người của anh cũng không phải mảnh mai tinh tế, trên người có cảm giác khỏe khoắn của người đi tập thể hình định kỳ, kiểu tóc ngắn gọn gàng, thân hình cao lớn, đường nét gương mặt cũng sắc cạnh đến dọa người.
Là kiểu bình thường gặp thì sẽ đi đường vòng.
Đoạn đường nào không thông, anh đứng ở giao lộ là được.
Không cần đặt biển báo, không cần chăng dây, hiệu quả hơn bất cứ chướng ngại vật nào trên đường.
Dư vị mà sáng sớm mang lại qua đi, đại não của Hạ Phong Sinh dần tỉnh táo.
Cậu vẫn không lập tức nhận ra người trước mắt là ai.
Đối phương cao lớn và rắn chắc hơn trước kia nhiều lắm, đối phương trong trí nhớ thời trung học là sinh viên múa, đường cổ tay ngang qua hông hiếm thấy ở người Châu Á, trong vài năm, sự mảnh mai của thiếu niên đã không còn nữa.
Nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông thời thượng, cậu càng nhìn càng thấy quen mắt.
Có hơi giống…
"Không đúng!"
Hạ Phong Sinh phủ nhận trước tiên.
Người đàn ông thời thượng nghi hoặc: "Cái gì không đúng?"
Hạ Phong Sinh cẩn thận nhìn hình thể của đối phương.
Sao mà có thể là bạn trai cũ được chứ.
Tự mình dọa mình ~
Ánh mắt như cánh hoa đào của người đàn ông thời thượng nhíu lại, quét bay ảo tưởng của cậu, cũng dùng thuật khôi phục trí nhớ với cậu.
"Anh tên là Thi Dã, là bạn trai của em."
Tám cái xúc tu ghi nhớ của bạch tuộc túm Hạ Phong Sinh xuống biển sâu ký ức.
Mặc kệ cậu nỗ lực giãy dụa ở xúc tu.
Hai người chia tay vào một đêm tuyết, tuyết lông ngỗng rơi dày đặc.
Năm ấy Thi Dã mười tám, cậu cũng mười tám, nhiệt độ bên ngoài là số đối của tuổi bọn họ.
Cũng ở thủ đô, cậu ngồi tàu điện một ngày từ thành phố Thâm Quyến tới, hẹn Thi Dã nửa đêm ra ngoài gặp mặt.
Lúc ấy Thi Dã bị gãy chân chống nạng ra chỗ hẹn, Hạ Phong Sinh mặc áo khoác lông vũ đứng dưới đèn đường ở địa điểm đã hẹn chờ anh.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái rét lạnh của đêm tuyết phương Bắc, cơn gió như dao nhỏ quét qua người khiến tay chân người ta lạnh đến mức mất đi cảm giác.
Chóp mũi, lỗ tai, cằm đều ửng hồng vì bị lạnh, dáng vẻ của thiếu niên Hạ Phong Sinh còn trẻ chưa nảy nở như trái quất xanh chưa chín hẳn, ngây ngô ngây thơ, ánh mắt chưa có vẻ lão luyện như sau khi thành niên, chỗ nào cũng lộ ra vẻ không rành thế sự.
Khi đó vì chút nguyên nhân mà hai người mấy tháng không gặp, toàn liên lạc qua điện thoại.
Lại một lần nữa gặp mặt, Thi Dã kích động không nói nên lời.
Hạ Phong Sinh đã mở miệng trước: "Thi Dã, em có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi."
Hai người lâu rồi chưa gặp nhau, chắc chắn Hạ Phong Sinh có rất nhiều lời trong lòng muốn nói với anh.
"Thi Dã."
"Hửm?"
Lời Hạ Phong Sinh nói cùng với một cơn gió lạnh cùng nhau thổi qua: "Chúng ta chia tay đi."
Nụ cười của Thi Dã cứng đờ.
Hạ Phong Sinh như thể đã hạ quyết tâm, lặp lại: "Chúng ta chia tay đi."
"Cái gì?" Đầu óc Thi Dã trống rỗng.
Trước đó hai người đã sắp yêu đương được ba năm, từ khi lên lớp mười, tuy rằng tình cảm bắt đầu có những khúc mắc ngớ ngẩn, nhưng vẫn rất ổn định, cho tới giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay Hạ Phong Sinh.
Thi Dã lập tức luống cuống, hôm trước còn còn nói nhớ anh qua điện thoại, bây giờ lại muốn chia tay.
"Tại sao? Em không thích anh nữa à?"
Chia tay tới nhanh như gió lốc.
Đối mặt với sự nghi ngờ của đối phương, Hạ Phong Sinh đưa ra lý do.
"Em không thích người bước chân phải vào cửa."
Thi Dã gãy xương ở chân trái: …
Nhất thời không biết là Hạ Phong Sinh tới chia tay hay là tới mắng người.
Thi Dã giữ lại: "Không chia tay được không, không phải hôm qua chúng ta vẫn đang rất tốt sao, anh không muốn chia tay."
Hạ Phong Sinh lắc đầu: "Anh không muốn chia tay cũng vô dụng."
"Tại sao?" Không thể vì lý do vớ vẩn này mà chia tay được chứ.
"Bởi vì chân mọc trên người em."
Dứt lời, Hạ Phong Sinh lập tức quay đầu chạy mất.
Mọi thứ đến đột ngột, gương mặt như vương tử của Thi Dã thời kỳ niên thiếu đơ ra, hai mắt như động đất cấp 10, môi run rẩy: "Hạ… Hạ Phong Sinh!!!"
"Hạ Phong Sinh! Không chia tay được không! Anh không muốn chia tay!"
"Quay lại! Em quay lại!"
"Tại sao lại không thích anh nữa, không phải em nói sẽ thích anh cả đời hay sao?"
Hạ Phong Sinh đi không chút do dự, cảm giác thật sự đã chia tay lập tức hiện lên rõ ràng.
Tất cả những gì đang xảy ra đều là thật.
"Nếu ngay từ đầu em đã muốn chia tay, vậy tại sao lúc trước còn lấy đi nụ hôn đầu của anh!"
Nụ hôn đầu quý giá của anh.
Thi Dã nói xong thì nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, anh gãy chân nên hoàn toàn không đuổi kịp Hạ Phong Sinh, gần như sụp đổ.
Anh lớn tiếng lên án hành vi vô trách nhiệm của Hạ Phong Sinh.
"Hạ Phong Sinh, trước khi lên phát biểu ở lễ tuyên thệ, anh giấu giáo viên, giấu hiệu trưởng, giấu toàn bộ bạn học, hôn môi với em ở sau bức màn, em có xứng đáng với anh không?"
"Không phải em đã nói sẽ yêu anh cả đời sao? Cả đời của anh còn chưa hết mà!"
Không biết là tình cảm của thiếu niên đi vào sâu trong nội tâm, hay là đường dưới chân trơn trượt, Hạ Phong Sinh bổ nhào vào đống tuyết ở bên cạnh.
Cậu mặc rất dày, mặc áo lông cồng kềnh, tay chân vụng về đứng lên, trên người dính một lớp tuyết thật dày, biến thành người tuyết.
Sau đó người tuyết quay đầu lại nhìn Thi Dã một cái.
Thi Dã vui vẻ ra mặt, tưởng Hạ Phong Sinh hồi tâm chuyển ý, không muốn chia tay nữa.
Giây tiếp theo, Hạ Phong Sinh chạy nhanh hơn.
Chỉ thấy người tuyết chạy như điên trong gió tuyết.
Thi Dã: …
Thi Dã: !!!
Trên đường đuổi theo Hạ Phong Sinh, Thi Dã đã ngã không biết bao nhiêu lần, anh ngã sấp xuống thì lại bò dậy, lại ngã, lại bò dậy, bám riết không tha.
Cuối cùng không cả kịp nhặt nạng, nhìn thấy tàn ảnh của người đang chạy phía trước, thiếu niên ngồi trong nền tuyết gào khóc.
"Hạ Phong Sinh, sau này tốt nhất đừng để anh bắt được em, em mà để anh bắt được thì mẹ nó anh làm chết em, cho em nằm viện khoa hậu môn trực tràng cả tháng!!!"
Gương mặt trong trí nhớ chồng lên hiện tại.
Có gì dọa người hơn việc anh chồng trước bảy năm không gặp đột nhiên xuất hiện trước mắt hay không, còn là dưới điều kiện tiên quyết cậu đang giả vờ mất trí nhớ.
Hai mắt Hạ Phong Sinh tối sầm.
Vẫn quá coi thường thứ tư rồi.
Còn có…
Tháng mười hai! Mùng một tao đã nói với mày thế nào hả!
Sàn sạt.
Tiếng nhựa plastic ma sát.
Nhìn theo âm thanh, lúc này Hạ Phong Sinh mới chú ý tới trên cổ tay đút trong túi áo của Thi Dã treo một cái túi plastic trong suốt.
Tập trung nhìn.
Đầy một túi to bao cao su, các loại hoa văn, các loại mùi vị.
"…"
Hạ Phong Sinh, sau này tốt nhất đừng để anh bắt được em, em mà để anh bắt được thì mẹ nó anh làm chết em, cho em nằm viện khoa hậu môn trực tràng cả tháng.
Dư âm khi chia tay quanh quẩn trong đầu.
Người này thật sự nghiêm túc.
Cửa sau của Hạ Phong Sinh căng thẳng.
Gọi… gọi cấp cứu!
"Sao không nói gì?"
Thi Dã từ trên cao nhìn xuống cậu, có thể thấy rõ ngũ quan góc cạnh từ mọi góc độ.
Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời vừa rồi cùng với đôi mắt hoa đào đưa tình kết hợp với vẻ cường thế lại mang tính xâm lược trên người anh.
Bây giờ bại lộ hết ra.
Hạ Phong Sinh không đổi sắc trước núi lở.
Lung tung tìm một cái cớ.
"Hôm nay tôi bận cả ngày, không phù hợp để gặp người khác, anh về trước đi." Cậu đỡ trán, dáng vẻ mệt mỏi.
"Nhưng mà hôm nay vừa mới bắt đầu thôi." Thi Dã lấy điện thoại ra nói với cậu.
Màn hình điện thoại sáng lên.
8:10.
Hạ Phong Sinh: …
Giây tiếp theo, một ngón tay thon dài xinh đẹp xách túi nhựa đến trước mặt cậu.
"Nè, đều là loại em thích."
Hạ Phong Sinh nhìn lại, phát hiện trong túi không chỉ có áo mưa, còn có một cái ấm giữ nhiệt đường kính khoảng 5cm.
Nhất thời mồ hôi chảy như mưa.
Ấm giữ nhiệt để làm gì đấy, không dám nghĩ, căn bản không dám nghĩ.
Đến lúc đó thật sự vào bệnh viện, cậu phải giải thích với bác sĩ thế nào.
Giống bệnh nhân xảo quyệt nào đó, nói là không nhìn thấy ấm giữ nhiệt, không cẩn thận ngồi vào.
Thi Dã quan sát nhất cử nhất động của Hạ Phong Sinh.
Hạ Phong Sinh làm bộ như không biết bên trong có gì.
Mất trí nhớ có thể quên rất nhiều thứ.
Áo mưa là một trong số đó.
"Đây là thứ gì vậy?"
Thi Dã nhíu mày lại.
"Là đồ ăn sao?" Ngón tay trắng nõn của Hạ Phong Sinh bốc một cái lên.
"Không phải."
Túi to đựng đồ vật gì đó được đặt lên bàn, ấm giữ nhiệt lăn ra.
"Cái này tôi nhớ nè, dùng để uống nước đó."
Hạ Phong Sinh nhanh chóng cầm lấy, giải thích với người ta cách dung chính xác của ấm giữ nhiệt.
Cho dù Thiên Vương lão tử đến đây, ấm giữ nhiệt cũng phải dùng để uống nước.
"Em thích à?" Thi Dã nói.
Hạ Phong Sinh gật đầu: "Đúng lúc tôi thiếu một cái cốc uống nước."
Trên mặt Thi Dã xẹt qua vẻ ngoài ý muốn, không ngờ tới cậu thật sự sẽ thích ấm giữ nhiệt.
Ấm giữ nhiệt được anh mua ở cùng cửa hàng với đồ dùng tình thú.
Lúc ấy vì quá nhiều khoản mua sắm nên máy tính đã cộng gộp điểm tích lũy lại.
Cô nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: "Thưa anh, điểm tích lũy của anh có thể đổi được đồ tốt, mau tới chọn lựa đi."
Bên trong xuất hiện đủ loại vật phẩm tình thú, khiến lỗ tai anh đỏ lên.
Cầm đến mức tay chân luống cuống.
"Thôi… thôi đi." Ánh mắt Thi Dã mơ hồ: "Tôi không cần."
Cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, lại nhìn trần nhà.
Người đang xấu hổ sẽ trở nên bận rộn.
Cô nhân viên cửa hàng: Không ngờ lại còn rất ngây thơ.
Cún con ngây thơ mua áo mưa nhiều như vậy!
Nhìn thân hình này, chắc là một thợ mỏ.
Cô nhân viên cửa hàng: "Lấy một cái đi, đều là hàng số lượng có hạn, không bán đâu, tận dụng thời cơ đi!!!"
Đối phương quá mức nhiệt tình.
Thi Dã mơ hồ nói: "Tùy tiện lấy một cái đi."
Cô nhân viên cửa hàng: "Đối tượng mà anh muốn đưa là đàn ông hay phụ nữ thế?"
"Đàn ông."
"Vậy đổi cho anh cái ấm giữ nhiệt này nhé, bây giờ ấm giữ nhiệt hot lắm, rất được chào đón."
Balo: ấm giữ nhiệt x1.
Hạ Phong Sinh đi rửa ấm giữ nhiệt, đựng đầy nước ấm.
Bàn về cách dùng ấm giữ nhiệt chính xác.
Thi Dã nhìn thấy cậu yêu thích không rời tay, từ lúc lấy được ấm giữ nhiệt, còn chưa buông tay ra lần nào.
Nhớ tới cảnh tượng cô nhân viên cửa hàng biểu diễn cách dùng ấm giữ nhiệt cho anh.
"Đúng rồi, nó còn có một công dụng nữa." Thi Dã nói.
Hạ Phong Sinh cười hỏi: "Công dụng gì?"
Thi Dã đi qua, đầu ngón tay hữu lực khẽ chạm vào đáy ấm giữ nhiệt một chút.
Giây tiếp theo.
Ấm giữ nhiệt phát ra ánh huỳnh quang.
Hạ Phong Sinh: …