Khi Khuê Lang đại nhân tìm thấy nàng ấy, tiên sinh dạy học đã chắn trước mặt nàng ấy, bị một vuốt xé thành mảnh vụn.

Sau đó có giải thích cái gì cũng đều vô ích, ta chỉ cầu xin tiểu hòa thượng có thể siêu độ cho nàng ấy, để kiếp sau không còn làm yêu quái nữa.

Khi “Chú Vãng Sanh” được tụng xong, tâm trí của ta cũng bị kéo trở về từ trong hồi ức, bụng lại không đúng lúc réo lên.

Tiểu hòa thượng nói chàng quen thuộc với nơi này hơn, bảo ta ở lại chỗ này, còn chàng thì đi hóa duyên xin ít cơm chay.

Lòng ta tràn đầy niềm vui chờ đợi, mơ mộng về tương lai tự do của mình. Nhưng ta đã không đợi được tiểu hòa thượng của mình.

Khuê Lang đại nhân đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt âm trầm:

- Tiểu Bạch, ngươi thật là khiến ta thất vọng rồi đấy.

Khi đó ta mới biết, những nữ yêu từng hoan ái với Khuê Lang đại nhân, trên thân thể đều mang theo tà khí của hắn.

Chỉ cần lần theo mùi đó, cho dù có cách xa ngàn vạn dặm, ta vĩnh viễn cũng không trốn thoát được lòng bàn tay của hắn.

A Tước năm xưa cũng chính vì vậy mà bị bắt lại.

Những chuyện sau đó ta đã không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lúc móng vuốt sói xuyên qua lồng ngực ta, là một nỗi đau thấu tim gan.

Không biết trôi qua bao lâu, chờ đến khi ta tỉnh lại thì ta đã nằm ở bên trong bùn đất lầy lội.

Bầu trời đêm đen kịt mưa rền gió dữ, sấm sét vang dội. Ngực ta vẫn rất đau đớn như cũ, từng hạt mưa to nặng nề đập xuống mặt ta, khiến tầm nhìn nhòe đi.

Tiểu hòa thượng đưa lưng lại với ta, sợi dây treo lên chuỗi hạt đeo sau lưng đã bị đứt, áo cà sa tả tơi.

Ta nghe thấy chàng nói:

- Có thể bảo vệ được một chút khả năng sống cuối cùng hay không, tất cả đều dựa vào vận mệnh của ngài.

- Thí chủ Tiểu Bạch, duyên phận giữa ta và ngài đã hết.

Ta há miệng, nhưng lại không thể phát ra một chút âm thanh nào. Bóng lưng của tiểu hòa thượng dần mờ đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Trên ngực lại lần nữa đau nhức dữ dội, và ta ngất đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình đang ở bên cạnh tảng đá lớn quen thuộc.

Lồng ngực hoàn hảo không một vết thương, ta đã sống sót!

Nơi này là núi Ẩn Vụ! Là chỗ tu luyện của ta!

Thì ra tiểu hòa thượng đã đặt ta lên đám bùn tiên đó!

Ta lại nhớ đêm hôm đó y phục chàng rách tả tơi, bóng lưng đơn bạc gầy nhom. Thật khó mà tưởng tượng được chàng đã vượt qua cả một ngọn núi như thế nào, để cõng ta lên đến trên sườn đồi này.

Thôi vậy, ta cứu chàng một mạng, chàng cứu ta một mạng. Giờ đây cả hai không còn nợ nần gì nhau, quả nhiên là duyên phận đã tận.

Ta có chút cảm khái, đưa tay chạm lên lồng ngực mình, bên trong linh lực dồi dào. Vận động gân cốt một chút, tu vi dường như còn mạnh hơn cả lúc trước.

Thật kỳ lạ, đám bùn tiên từ trên trời rơi xuống này thật sự có hiệu quả kỳ diệu khởi tử hồi sinh ư?

Khó trách tiểu hòa thượng nói trong mệnh ta có tiên duyên, chẳng lẽ đời này ta thật sự có cơ hội tu luyện thành tiên?

Không biết bây giờ tiểu hòa thượng đang ở nơi đâu, muốn tìm chàng hỏi rõ ràng cũng không được nữa rồi.

Ôm trong lòng suy nghĩ như vậy, ta bắt đầu chăm chỉ tu luyện trên núi Ẩn Vụ.

Một khi chăm chú tu luyện, thời gian trôi qua cũng không cảm thấy quá dài dằng dặc.

Chớp mắt đã năm năm trôi qua.

Chùa Pháp Minh chỉ nằm cách đây vài ngọn núi, nhưng suốt năm năm qua, ta chưa từng dám liếc nhìn một lần. Những xác chết đầy rẫy trong đại điện năm xưa, và sự khuất nhục trước Phật đêm đó, dù thế nào ta cũng không thể quên được.

Ta nhất định phải mạnh mẽ hơn, phải có đủ khả năng để bảo vệ chính mình.

Không biết có phải do chấp niệm trong lòng mình hay không, mà năm năm qua tu vi của ta đã tiến bộ vượt bậc. Nếu như lúc này gặp lại Khuê Lang, ta đã có đủ năng lực để giao chiến với hắn một trận.

Nghĩ như vậy, ta lấy hết can đảm, đi xuống núi Ẩn Vụ một lần nữa.

Chính trong lần xuống núi này, ta đã gặp lại một người bạn cũ.

Những năm qua tu luyện thành hình người, ta chưa từng đặt chân đến nhân gian. Vì tò mò, lần xuống núi này ta đã đi ngang qua một khu chợ của loài người.

Hai bên đường tiếng rao hàng vang vọng không ngớt, ta lạ lẫm mới mẻ nhìn trái ngó phải. Nhân gian náo nhiệt, sống động và rực rỡ sắc màu.

Trong đám đông ồn ào này, ta bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Là Diễm Diễm, yêu tinh sói cái Diễm Diễm.

Trong một quán nhỏ đơn sơ ven đường, nàng ta đang đeo tạp dề, bưng hai bát canh thịt viên chào đón khách hàng. Một nam nhân đứng trước nồi nấu canh, vừa lau mồ hôi vừa tươi cười dịu dàng quay đầu nhìn nàng ta.

Ta bước vào quán ngồi xuống, nàng ta dùng tạp dề lau tay rồi đi đến trước mặt ta.

- Khách quan muốn dùng gì?

- Cho hai bát canh thịt viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play