Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nàng ta sững người tại chỗ.

- Tiểu Bạch?

Ta mỉm cười gật đầu, nàng ta có chút lúng túng, nhưng phần nhiều là ngạc nhiên hơn.

- Ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao?

Năm đó lúc Khuê Lang tìm được ta, Diễm Diễm cũng có mặt. Nàng ta tận mắt nhìn thấy ta bị một vuốt xuyên tim, không còn sự sống.

Mấy năm sau gặp lại, ân oán năm đó đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác cảnh cũ còn đó nhưng người đã thay đổi.

Ta mỉm cười đáp lại nàng:

- Là ta, ngươi cứ mang đồ ăn ra trước đi.

- Ừ, ừ.

Nàng ta có chút vui mừng, nhanh nhẹn bưng lên hai bát canh thịt viên.

Ta giữ nàng ta lại:

- Ngươi có bận không? Ngồi xuống một lát đi.

Diễm Diễm nói được, xoay người đi ra sau nhà, cởi tạp dề ra rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh ta.

Chốc lát sau, một đại nương từ trong nhà đi ra giúp đỡ, Diễm Diễm ngại ngùng nhìn ta một cái.

- Đây là mẹ chồng ta, vừa nãy ở sau nhà trông cháu.

Hóa ra năm năm trước sau khi ta chết, Diễm Diễm đã rời bỏ Khuê Lang.

Trước có A Tước, sau có ta, đều từng là nữ yêu được Khuê Lang sủng ái nhất. Thế nhưng khi hắn giết chúng ta lại hoàn toàn không có chút do dự. Diễm Diễm đi theo Khuê Lang lâu nhất, tận mắt chứng kiến kết cục của bọn ta, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương.

May mắn là nàng ta chưa từng lên giường với hắn, mà trong mắt Khuê Lang nàng vốn cũng chỉ là một tiểu yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Sau khi rời đi, Diễm Diễm gặp được người bán dầu dắt theo một con cừu non. Ban đầu nàng ta định bắt giết con cừu non kia, nhưng lại bị một bát canh thịt viên thơm lừng mua chuộc. Từ đấy hai người kết duyên, thành thân sinh con đã được ba năm.

Nói đến đây, Diễm Diễm lắc đầu cười khổ một tiếng:

- Năm xưa thật sự quá ngây dại, mới có thể đi sùng bái một con yêu tinh sói khát máu như thế. Bây giờ nghĩ lại thật sự rất nực cười, làm yêu quái vốn không nên sống như vậy.

Ta mỉm cười nhẹ nhõm, an ủi:

- Sống cho tốt, quý trọng hiện tại là được.

Lại cúi đầu húp một ngụm canh, dò hỏi:

- Khuê Lang hắn không lại đến quấy rầy ngươi chứ?

Diễm Diễm lắc đầu:

- Không có, ngoài yêu còn có yêu khác, nghe nói sau này hắn bị một con yêu khác đả thương, không biết đã trốn đi tu luyện ở nơi nào rồi. ( truyện trên app t.y.t )

Nói xong nàng ta lại thở dài, nhắc đến một người khác.

- Chỉ là đáng thương cho tiểu hòa thượng đã bỏ trốn cùng với ngươi ngày ấy, nay một mình trụ lại canh giữ chùa Pháp Minh, lại còn bị mù cả hai mắt, lần trước lúc hắn xuống núi hóa duyên, ta còn…

Tay cầm bát của ta run rẩy, làm sao tiểu hòa thượng lại mù cả hai mắt chứ?

Sao lại như vậy được?

Chẳng kịp cáo biệt Diễm Diễm, ta phi giống như bay chạy về hướng chùa Pháp Minh.

Chùa Pháp Minh từng một thời hương khói hưng thịnh, nay đã tiêu điều xơ xác không chịu nổi.

Bên ngoài chùa dây leo phủ kín tường, cỏ dại mọc um tùm, trông như đã bị bỏ hoang nhiều năm. Ta đứng ở ngưỡng cửa, do dự một hồi lâu mới dám lấy hết can đảm gõ cửa.

Đợi một hồi thì cánh cửa mở ra phát lên tiếng “kẽo kẹt”.

Vẫn là giọng nói nho nhã, thanh thúy như cũ ấy:

- Thí chủ, nơi này đã không còn tiếp đãi khách hành hương nữa, nếu muốn lễ Phật dâng hương mời đi đến nơi khác.

Tiểu hòa thượng mặc chiếc áo cà sa cũ sờn, đôi mắt trống rỗng vô hồn, chỉ có chuỗi tràng hạt trên tay là vẫn còn sáng bóng như mới.

Cảnh tượng này khiến lòng ta đau thắt.

- Nếu trong lòng có Phật, thì ở đâu cũng có thể dâng hương.

Tiểu hòa thượng sững người trong giây lát, bàn tay nắm chặt khung cửa lộ rõ từng đốt ngón tay, siết chặt lại càng chặt thêm. Sau đó chàng nở một nụ cười thản nhiên pha chút vui mừng.

- Thí chủ Tiểu Bạch, ngài đã đến rồi.

Năm năm trước, toàn bộ nhà sư của chùa Pháp Minh bị tàn sát hết chỉ trong vòng một đêm. Vô số lời đồn lan truyền trong nhân gian ngày càng dữ dội hơn, ai nấy đều nói nơi này là vùng đất không lành, chẳng còn ai đến đây dâng hương bái Phật nữa.

Ta bước vào trong chùa Pháp Minh, những chỗ khác trong chùa đều đã hoang tàn đổ nát, riêng chỉ có Phật điện là vẫn được quét dọn sạch sẽ.

Trước điện có trồng một gốc đào, còn ươm thêm mấy luống rau, đáng tiếc là sinh trưởng không được tốt lắm.

Vị đại sư Văn Nhất năm xưa, nay chỉ còn là một hòa thượng mù lòa. Thỉnh thoảng không có cơm ăn, chàng lại phải dò dẫm xuống núi để hóa duyên.

Ta hỏi chàng làm sao mà mắt bị mù, tiểu hòa thượng lại luôn không chịu nói. Ta tức giận vô cùng, chàng một ngày không nói cho ta biết, thì ta sẽ ở đây với chàng một ngày. Nếu một năm không nói cho ta biết, thì ta sẽ ở lại đây với chàng một năm.

Tiểu hòa thượng bất lực lắc đầu.

Ta sửa sang lại bức tường gạch, nhổ sạch cỏ dại, tưới nước bón phân cho luống rau của chàng.

Đêm đến, chàng tụng kinh trước tượng Phật, còn ta ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Trong điện ánh nến vàng mờ ảo, ngoài điện ánh trăng trắng tựa như dải lụa.

Tiếng Phạn lả lướt, mùi đàn hương thoang thoảng, gương mặt nghiêng của chàng rõ ràng tới từng đường nét.

Ta vốn đã có tâm tư, nên việc chàng không nói gì với ta cũng tốt. Ta muốn cứ như vậy, mãi mãi như thế này, có một cái cớ để ở bên cạnh chàng.

Ta ngẩng đầu nhìn cây đào trước điện, nếu nó kết quả…

Chắc chắn sẽ rất ngọt, rất ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play