Ta giật lấy cờ Lungta trong Phật điện quấn quanh ngực, trong lòng vừa tủi thân vừa buồn bực.

Ta chất vấn: - Sao ban ngày lúc các nàng cởi y phục ngươi không nhắm mắt thế?

- Sắc tức là không, trong lòng tiểu tăng có Phật, mọi thứ nhìn thấy đều là trống rỗng.

- Nếu như vậy, sao ngươi lại không mở mắt ra nhìn ta?

Tiểu hòa thượng khựng lại hai giây, trong giọng nói mang theo chút thương xót dịu dàng.

- Tiểu tăng biết, Tiểu Bạch thí chủ cũng không phải là tự nguyện.

Sự uất ức trong lòng lập tức vỡ oà, ta không kìm được cắn chặt môi.

Đúng vậy, miệng sói của Khuê Lang đại nhân bốc mùi hôi thối nồng nặc, ta ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn ói. Thế nhưng phải hầu hạ trên giường, vẫn phải miễn cưỡng cười vui.

Nếu không phải vì không có khả năng tự bảo vệ mình, ai lại nguyện ý trở thành món đồ chơi cho Khuê Lang đại nhân chứ. Thậm chí ngay cả việc trở thành yêu quái cũng không phải do ta tự nguyện.

Ta vốn chỉ là một bông hoa nhỏ màu trắng vô danh mọc trên núi Ẩn Vụ. Chỉ vì mấy trăm năm trước từ trên trời rơi xuống một nắm bùn hoa mang tiên khí, vừa vặn đáp xuống dưới cuống hoa của ta.

Ta ngày ngày hấp thụ linh khí, dần dà lại thành công hóa thành hình người. Ngày đầu tiên xuống núi ta đã gặp phải Khuê Lang đại nhân, hắn bắt ta về động phủ, nói những lời hoa mỹ gọi là “bảo vệ”.

Hắn nói tu vi của ta còn cực kỳ thấp, vậy mà dám hóa thành hình người xinh đẹp như vậy, quả thật là muốn tìm đường chết. Không bằng đi theo hắn, ít nhất cũng sống một kiếp yêu không lo không nghĩ.

Lúc đó ta còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, còn cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý. Yêu quái mà, thất tình còn chưa mở, chỉ biết nghĩ đến việc còn sống sót là tốt rồi. Đi theo một chủ nhân mạnh mẽ cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Cho đến khi ta gặp tiểu hòa thượng.

Trong một tháng tìm kiếm Xá Lợi ở chùa Pháp Minh, hàng đêm tiểu hòa thượng đều một mình tụng kinh trước Phật.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu lên lưng chàng, chuỗi tràng hạt buông thõng xuống thật dài, toát lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, gầy gò.

Ta nhảy hai, ba bước đến trước mặt chàng:

- Tiểu hòa thượng, ngươi lại ở đây rồi.

Tiếng tụng kinh ngừng lại, chàng mở mắt ra quay đầu nhìn ta, đôi con ngươi điềm nhiên, tĩnh lặng.

- Thí chủ, ngài lại đến đây tìm trâm cài của mình sao?

Ta với tay lấy quả đào trên hương án, cười híp mắt nói:

- Chứ còn gì nữa, cây trâm đó quan trọng lắm, nếu không tìm thấy ta cũng chẳng thiết sống nữa.

Lời nói dối của ta rất vụng về, chàng lại chưa từng vạch trần ta, chỉ nhắm mắt lại, nói một câu: ( truyện trên app t.y.t )

- Thí chủ xin cứ tự nhiên.

Thanh âm rất nhẹ nhàng, vô cùng hoà nhã và khách khí.

Trong Phật điện, ta ngồi ở một bên gặm đào, tiếng tụng kinh của chàng hòa cùng gỗ đàn hương. Chợt cảm thấy, nếu thời gian mãi mãi dừng lại ở thời điểm này thì tốt biết bao.

Về sau, mỗi đêm ta đều đến Phật điện, nhẹ nhàng lần bước đến trước mặt chàng. Chuỗi tràng hạt trong tay chàng xoay chuyển không ngừng, dù chưa từng mở mắt cũng biết là ta đến.

Mỗi lần như thế chàng đều mỉm cười thản nhiên hỏi một câu:

- Chiếc trâm cài của thí chủ Tiểu Bạch vẫn chưa tìm ra sao?

Ta bĩu môi, “ừm” một tiếng rồi với tay lấy quả đào, ngồi xổm một bên lẳng lặng nghe chàng tiếp tục tụng kinh.

Đôi khi ta cũng sẽ cắt ngang chàng, nói chêm vào vài câu bông đùa. Chàng chẳng hề tức giận, luôn kiên nhẫn đáp lại từng câu một. 

Ta hỏi chàng vì sao luôn ở một mình tụng kinh trong Phật điện vào ban đêm. Biểu cảm của chàng có chút vi diệu, chỉ đáp rằng ban đêm là lúc Phật căn thanh tịnh.

Mãi sau này ta mới biết, là vì có quá nhiều nữ khách hành hương tìm đến chàng. Người đến thảo luận chuyện Phật Pháp thì ít, kẻ động tay động chân thì nhiều, khiến tiểu hòa thượng bị quấy rầy không chịu nổi.

Ta phá lên cười, cười xong lại thở dài:

- Đúng vậy, có một cái túi da quá mức xinh đẹp cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nếu có thể, ta cũng muốn làm một trong những nữ khách hành hương bình thường.

Tiểu hòa thượng nghe thấy lời than thở của ta, quan sát ta một hồi rồi nói rằng ta có duyên với Phật.

Ta cười trộm ở trong lòng, cười nhạo Phật Pháp của tiểu hòa thượng vẫn còn nông cạn. Một con yêu quái, làm sao có thể có duyên với Phật được chứ?

Chàng cũng không so đo với ta, có đôi khi tụng kinh xong còn nghiêm túc giảng giải cho ta một phen.

Khi giảng đến câu “Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách"*, ta không nhịn được mà phản bác:

- Lừa người.

[*Khi thấy 5 uẩn là không thì liền vượt qua được tất cả khổ ách, không còn khổ ách nào nữa.]

Chuỗi tràng hạt trong tay chàng dừng chuyển động, rồi quay đầu nhìn tôi với vẻ đầy ý vị.

- Thí chủ cớ gì lại nói như vậy?

Nghĩ đến việc bản thân còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Khuê Lang đại nhân giao phó, ta có chút tức giận.

- Ta không tin ngũ uẩn giai không đều vượt qua hết thảy khổ nạn.

Ánh mắt chàng ánh lên ý cười:

- Thí chủ không tin Phật, tự nhiên không có cách nào lĩnh hội được huyền diệu trong đó.

Ta lớn tiếng phản bác:

- Tại sao ta phải tin Phật! Nếu không tìm được cây trâm cài ta sẽ chết, Phật sẽ cứu ta ư?!

Tiểu hòa thượng lặng lẽ nhìn ta. Tựa như đã nhìn thấu điều gì đó, vẻ mặt chàng nghiêm túc, giọng nói dịu dàng:

- Phật sẽ không, nhưng tiểu tăng sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play