Ta bình tĩnh tự nhiên lùi hai bước, vớ tay lấy quả đào trên hương án rồi gặm.
Trong lúc vừa nhấm nháp, ta vừa nhìn tiểu hòa thượng nằm rạp trên mặt đất lần mò tìm kiếm. Trong nội tâm bỗng nhiên có chút không đành lòng.
- Đã khuya rồi, sáng ngày mai ta lại đến tìm vậy.
Tiểu hòa thượng nghe vậy liền đứng thẳng dậy, ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt chàng, tựa như ngọc trắng. Chuỗi tràng hạt trước ngực chàng vương bụi bặm, nơi chóp mũi còn dính một chút ít tro hương có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chàng có chút áy náy:
- Thí chủ không ngại thì quay về liêu phòng nghỉ ngơi, ngày khác khi tiểu tăng quét dọn đại diện sẽ cẩn thận tìm lại lần nữa.
Trong lòng ta dâng lên chút chột dạ, vội xua tay:
- Tiểu hòa thượng, cây trâm đó ngươi không nhìn ra đâu, để ngày khác ta tự mình tìm là được.
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt khẽ mỉm cười:
- Nếu thật sự đánh rơi ở đây ắt hẳn sẽ tìm thấy, nhưng nếu vốn không tồn tại, dù có tìm thế nào cũng không thể tìm thấy được.
Đáng tiếc khi ấy ta hoàn toàn không hiểu được ẩn ý của chàng.
Ta biết tiểu hoà thượng sẽ không lừa ta, chỉ là ta có thể tin, nhưng Khuê Lang đại nhân liệu sẽ tin sao?
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn một tháng. Nếu như ta không mang Xá Lợi về, chỉ sợ hắn sẽ tắm máu Pháp Minh Tự, lột da róc xương ta.
Ta sợ hãi ngồi phịch xuống đất:
- Tiểu hoà thượng, ta e là ta sắp chết rồi.
Vừa dứt lời, một mùi máu tươi nhàn nhạt từ khe cửa lùa vào. Không có thời gian để đau buồn, ta nhanh chóng bò dậy, đẩy tiểu hòa thượng đến phía cửa sổ sau.
- Yêu tinh sói đến rồi, ngươi mau chạy đi, cứ chạy đừng quay đầu lại.
Rồi ta đóng chặt cửa phòng, gấp rút chạy đến đại điện. Đáng tiếc, khi ta đến nơi Phật điện đã máu chảy thành sông, hơn chục sư tăng không một ai may mắn sống sót. Khuê Lang đại nhân ngồi giữa Phật điện, máu tươi trên móng vuốt sói vẫn còn ấm và nhỏ giọt.
Ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đi qua những mảnh thi thể chân cụt tay đứt đến trước mặt hắn, cúi đầu nhận lỗi.
- Khuê Lang đại nhân, Tiểu Bạch thật sự đã cố gắng hết sức, đám hòa thượng này có chết cũng không chịu nói ra tung tích của Xá Lợi.
Từ trước đến nay Khuê Lang đại nhân luôn biết ta ngoan ngoãn, nên cũng không nghi ngờ gì.
- Nếu như tất cả đã chết sạch, vậy chỉ còn cách đào ba thước đất của Pháp Minh Tự lên mà thôi.
Đột nhiên có người lớn tiếng hô lên một câu:
- Trong phòng Tiểu Bạch còn có một tên hòa thượng, hắn nói hắn biết Xá Lợi Tử ở đâu!
Người nói lời này chính là Diễm Diễm.
Nghe vậy, ánh mắt của Khuê Lang đại nhân lập tức bắn tới, ta giả vờ như vừa nhớ ra.
- À, đúng rồi, ta vừa mới thẩm vấn xong, tên hòa thượng đó vì cứu những người khác nên bịa chuyện thôi, thật ra hắn chẳng biết gì cả.
Khuê Lang đại nhân hơi chần chừ, rồi hất cằm về phía Diễm Diễm:
- Ngươi đi đưa tên hòa thượng đó đến đây.
Ta không ngừng tự an ủi bản thân trong lòng là tiểu hòa thượng chắc đã đi xa rồi, chàng sẽ không có chuyện gì đâu. Thế nhưng càng trấn an, trong lòng lại càng thêm bất an.
Thẳng đến khi Diễm Diễm xuất hiện ở cửa đại điện, theo sau là tiểu hòa thượng bị trói theo kiểu ngũ hoa đại bảng*.
[*Là một cách trói chặt tù nhân hoặc tội phạm trong thời cổ đại của Trung Quốc.]
Tim ta đột nhiên thắt lại.
Chết tiệt, sao chàng lại không chạy chứ?
Tiểu hòa thượng chứng kiến những xác chết la liệt trên mặt đất thì đau lòng nhắm mắt lại. Sau khi niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, lại không nói thêm lời nào.
Mắt thấy móng vuốt sói đỏ tươi kia sắp bay thẳng vào ngực tiểu hòa thượng, ta vội tiến lên ôm lấy tay Khuê Lang đại nhân. ( app truyện TᎽT )
- Đại nhân, ta có thể khiến hắn mở miệng.
Móng vuốt sói của Khuê Lang đại nhân dừng lại giữa không trung:
- Hắn chết còn không sợ, ngươi có cách gì chứ?
Ta gượng gạo nở một nụ cười khó coi.
- Hòa thượng…sợ nhất là phá giới.
Để thể hiện quyết tâm của mình với Khuê Lang đại nhân, ta nói mình sẽ ép buộc tiểu hòa thượng phá sắc giới ngay trước tượng Phật trong Phật điện.
Lúc này sắc trời đã tối, Khuê Lang đại nhân vô cùng tán thưởng, thò tay vào trong áo lót của ta sờ soạng hai cái. Khi rút tay ra hắn còn tiện thể giựt luôn áo lót của ta, tay còn lại đẩy mạnh ta vào Phật điện.
Hàng chục yêu quái cười ồ lên, ta che ngực ngoan ngoãn đóng cửa chính Phật điện lại.
- Sáng sớm ngày mai, Tiểu Bạch sẽ cho Khuê Lang đại nhân một câu trả lời thuyết phục và hài lòng.
Tiểu hòa thượng ngồi ngay ngắn trước tượng Phật, hai mắt vẫn nhắm nghiền không hề nhìn lấy ta.
Yêu quái không hiểu thế nào là xấu hổ, nhưng đối với ta giờ phút này đây chỉ cảm thấy xấu hổ đến tột cùng.