Cơn mưa xối xả vẫn chưa dừng, sấm chớp đan xen xé toạc màn đêm, ánh sáng bạc lóe lên rồi vụt tắt, để lại bầu trời đặc quánh trong tiếng gầm vang vọng.
Lương Thanh Tứ đội mưa trở về, toàn thân ướt sũng, mái tóc dính bệt vào gương mặt lạnh lùng. Nước mưa nhỏ xuống từ vạt áo, để lại từng vệt dài trên sàn. Trong đôi mắt anh, ngoài sự điềm tĩnh quen thuộc, còn ẩn chứa một cảm xúc khó diễn tả mơ hồ, sâu kín, tựa như cơn sóng ngầm bị dồn nén quá lâu.
Anh nghĩ, vào giờ này, Tô Đề hẳn phải ngủ rồi.
Nhưng trong căn phòng khách mờ tối, ánh sáng xanh nhạt từ TV hắt lên khuôn mặt cậu thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Tô Đề vẫn thức, ánh mắt ngơ ngác dõi theo màn hình, dáng vẻ nhỏ bé, ngoan ngoãn, tựa như một con thú con bị bỏ lại một mình giữa đêm mưa.
Bước chân Lương Thanh Tứ hơi khựng lại. Trong một khoảnh khắc, có gì đó nơi lồng ngực anh siết chặt lại, một cảm giác vừa dịu dàng vừa bất an.
Anh không gọi cậu ngay. Chỉ lặng lẽ thay bộ quần áo ướt lạnh, tắm qua, rồi trở xuống lầu với một tấm chăn lông mềm nhẹ trên tay.
“Tô Đề, sao còn chưa ngủ?” – Giọng anh trầm thấp, không hẳn trách móc nhưng cũng chẳng hoàn toàn dịu dàng. Vừa nói, anh vừa khoác chăn lên vai cậu, động tác tự nhiên như đang dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh. – “Bây giờ còn học cái thói thức khuya nữa à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT