Thôi thị từng tranh chấp với Đại Lang Chu Gia Ngôn, gần như đắc tội với tất cả nữ quyến đã xuất giá và chưa xuất giá ở Giang Châu, từng châm chọc quan viên Giang Châu, từng làm đại nương tử Ôn gia tức đến khóc lớn, Đại Lang Đặng gia và thê tử thiếu chút nữa vì bà mà hòa ly…

Quan trọng nhất là, bà còn đuổi mẫu tử nam chính Chu Gia Hành ra khỏi phủ Thứ sử, gián tiếp hại chết thân mẫu của Chu Gia Hành.

Toàn bộ Giang Châu, ngoại trừ đám trung phó của Thôi thị ra, có lẽ chỉ có Chu đô đốc là không bị bà đắc tội.

Thôi thị gây thù chuốc oán quá nhiều, đến nỗi về sau Cửu Ninh nghe đến chết lặng.

Nàng rất nhanh đã chấp nhận hiện thực, dò hỏi xem tổ phụ Chu đô đốc khi nào trở về Giang Châu.

Hiện tại nàng hai bàn tay trắng, cái hệ thống chết tiệt kia lại chưa bao giờ quản sống chết của nàng, nàng đành phải tự lực cánh sinh.

Đầu tiên phải đoạt lại của hồi môn của Thôi thị vào tay.

Phùng cô và đám tỳ nữ không trả lời được, hiện tại bên ngoài binh hoang mã loạn, tuy rằng các lộ phiên trấn bề ngoài vẫn tôn tiểu hoàng đế ở Trường An, nhưng triều đình chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, khắp nơi đều đang đánh giặc, các nữ quyến cũng không biết quân đội của Chu đô đốc đã đánh đến nơi nào.

Cửu Ninh đành phải đi hỏi Chu Gia Huyên.

Chu Gia Huyên xoa xoa búi tóc nhỏ hình vỏ ốc trên đỉnh đầu nàng, “Quan Âm Nô hỏi cái này làm gì?”

Cửu Ninh ôm lấy cánh tay Chu Gia Huyên, mặt không đỏ tim không đập nói: “Đã lâu không gặp a ông, muội nhớ ông ấy.”

Lời này của nàng nếu nói với người khác, sẽ không ai tin.

Trước kia Tiểu Cửu Nương và Chu đô đốc một năm căn bản không gặp mặt được mấy lần, cũng chỉ vào dịp chúc Tết uống rượu đầu năm mới có thể gặp một lần. Thời gian còn lại, một người thì dẫn binh bên ngoài, một người thì ở trong phủ viện Thứ sử, chưa từng có giao tiếp.

Hơn nữa Chu đô đốc thanh danh không tốt, không hiểu vì sao, con cháu trong nhà đều đối với ông kính nhi viễn chi, Tiểu Cửu Nương cũng vậy.

Nhưng Cửu Ninh biết tam ca Chu Gia Huyên sẽ không nghi ngờ nàng, hắn là người tốt, đối với ai cũng đều giữ thiện ý, sẽ không nghĩ nhiều.

Quả nhiên, thấy nàng chớp đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn nói ra lời “nhớ a ông” như vậy, Chu Gia Huyên khẽ mỉm cười, cúi người bế nàng lên.

“Đừng lo lắng, a ông trăm trận trăm thắng, sẽ bình an trở về. Tối nay ta sẽ đi hỏi bá tổ phụ một chút, ngài ấy nhất định biết a ông khi nào về Giang Châu.”

Cửu Ninh cười ngọt ngào.

Chu Gia Huyên cho rằng nàng đang lo lắng cho sự an nguy của Chu đô đốc, nên mới vội vàng hỏi thăm tung tích của Chu gia quân.

Nàng một chút cũng không lo lắng.

Nghĩa quân tuy thế như chẻ tre, thậm chí đánh vào Trường An dọa chạy cả tiểu hoàng đế, nhưng cuối cùng vẫn bị mấy lộ đại quân liên hợp tiêu diệt.

Mà Chu đô đốc chính là vị đại công thần đã đại phá nghĩa quân, dâng thủ cấp của thủ lĩnh nghĩa quân lên triều đình.

Chạng vạng, Chu thứ sử về đến nhà trong ánh tà dương, Chu Gia Huyên đến bái kiến.

Chu Gia Huyên khiêm tốn hiếu học, là người xuất sắc trong đám con cháu trong tộc, Chu thứ sử trước nay vẫn rất coi trọng hắn. Sau khi hỏi vài câu về chuyện học vấn, nghe hắn hỏi về Chu đô đốc, ông lại cười nói: “Khó cho con có lòng hiếu thảo, còn nhớ đến tổ phụ. Ta hôm nay vừa nhận được tin, tháng sau tổ phụ con có thể trở về rồi.”

Nghe được tin tức này, Cửu Ninh liền khua chiêng gõ mõ chuẩn bị.

Nàng sai Phùng cô và đám tỳ nữ đi dò hỏi sở thích của Chu đô đốc.

Giữa thời loạn thế, ai nắm giữ quân quyền, kẻ đó có tiếng nói.

Hiện tại phương bắc mấy năm liền chiến loạn, Trung Nguyên xưa kia dân cư đông đúc, phồn vinh giàu có nay mười phần không còn một, ngàn dặm đất hoang, khói lửa tứ phương.

Mà Giang Châu lại là một cảnh thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, nữ quyến thế gia cả ngày ăn no rỗi việc, chỉ biết so đo trang sức, váy áo, trang dung, nô bộc, tranh giành tình cảm, đấu đá lẫn nhau.

Hiển nhiên là hai thế giới hoàn toàn khác biệt với loạn thế bên ngoài.

Tất cả những điều này có được không hề dễ dàng, đều dựa vào Chu đô đốc và mười vạn binh mã kiêu dũng thiện chiến của ông.

Chỉ cần Chu đô đốc còn đó một ngày, phiên trấn bốn phương không kẻ nào dám đặt chân đến Giang Châu nửa bước.

Nhưng điều khiến Cửu Ninh nghĩ mãi không ra chính là, người Chu gia dường như không hề lấy Chu đô đốc làm vinh quang. Không những rất ít khi nhắc tới Chu đô đốc, mà thỉnh thoảng đám thị tỳ có lỡ lời nhắc đến, nhất định sẽ bị một trận răn dạy.

Người thân nhi tử là Chu Bách Dược này, khi nhắc đến Chu đô đốc cũng mang vẻ mặt xấu hổ khó chịu, dường như cảm thấy rất mất mặt.

Ngay cả Chu Gia Huyên văn nhã ôn hòa cũng không muốn nói nhiều về chuyện của Chu đô đốc ở bên ngoài.

Các chủ tử nói năng thận trọng, nhưng miệng đám nô bộc lại dễ cạy hơn nhiều, Phùng cô và các nàng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng dò hỏi được chút tin tức hữu dụng.

“Cửu Nương, Đô đốc ngài ấy…” Phùng cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, cho lui hết thị tỳ trong phòng, khom người bước nhanh đến bên sập, nhỏ giọng thì thầm, “Người bên ngoài đều nói Đô đốc muốn tạo phản đấy!”

Nói xong, bà không ngừng run rẩy.

“Tin này đã sớm truyền khắp Giang Châu rồi. Ba năm trước, Thánh nhân triệu Đô đốc đến Trường An, Đô đốc lại trực tiếp mang bội đao vào Đại Minh cung, làm Thánh nhân sợ đến phát khóc, các đại thần đều mắng Đô đốc lòng lang dạ thú.”

Cửu Ninh bừng tỉnh đại ngộ.

Trong nguyên tác, Chu đô đốc chết quá sớm, Tiểu Cửu Nương không nhớ rõ vị tổ phụ này, cho nên nàng hiểu biết không nhiều về Chu đô đốc.

Thảo nào người Chu gia kín như bưng, không muốn nhắc đến Chu đô đốc, thì ra là thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play