Đại Đường từng có thời thịnh thế chưa từng thấy, tuy rằng nay đã đến hồi xế chiều, vinh quang xưa cũ sớm đã một đi không trở lại, nhưng trong lòng dân chúng thiên hạ, hoàng thất Lý Đường vẫn là chính thống.
Tổ tiên Chu gia là Thái thú do triều đình sắc phong, nhiều đời chịu ơn đức của Lý Đường.
Hiện giờ tiểu hoàng đế tuy sớm đã thất thế, nhưng ít nhất vẫn còn tại vị, các phiên trấn khác dù lòng mang quỷ thai, cũng biết lựa thời cơ thỉnh thoảng biểu lộ lòng trung thành, để vớt vát cho mình cái danh tiếng tốt “trung quân”.
Ví như Hà Đông Tiết độ sứ Lý Nguyên Tông thực lực mạnh nhất hiện nay, ai cũng biết ông ta muốn tạo phản, ông ta cũng đúng là đang tạo phản, nhưng ông ta lại nhất quyết không thừa nhận. Một mặt thì vội vàng chiếm đoạt địa bàn, một mặt lại viết tấu chương bày tỏ lòng mình, nói rằng mình rõ ràng rất trung thành, rất thẳng thắn, rất vô tội, các người đều là tiểu nhân, đều là oan uổng ta, ta thật ấm ức, thật buồn khổ, khổ sở đến ăn không ngon.
Khiến cho tiểu hoàng đế đang thực sự bối rối ăn không ngon và các đại thần trong triều ghê tởm không chịu nổi.
Chu đô đốc không giống Lý Nguyên Tông xuất thân dị tộc, ông là hậu nhân Chu gia, thế mà lại công khai uy hiếp Thánh nhân trên đại điện, dân chúng tự nhiên không thể chấp nhận.
Người Chu gia cũng không thể chấp nhận.
Các thế gia Giang Châu phần lớn là nhà thơ lễ gia truyền, tất cả đều coi thường Chu đô đốc ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh.
Nhưng bọn họ lại phải trông chờ vào Chu đô đốc và binh mã trong tay ông mới có thể bảo vệ được một phương thái bình.
Việc dân chính ở Giang Châu do Chu thứ sử quản lý, Chu thứ sử đức cao vọng trọng, người người kính ngưỡng. Nhưng nếu không có Chu đô đốc, liệu những chính sách giảm tô giảm thuế của Chu thứ sử có thể thuận lợi thực thi không? Liệu Giang Châu có thể thái bình như vậy không?
Cho nên thái độ của người Chu gia đối với Chu đô đốc rất vi diệu, một mặt khinh thường, một mặt đề phòng, một mặt lại phải dùng quan hệ thân tộc để kiềm chế ông, tránh cho Chu đô đốc ngày nào đó tức giận mà mang binh bỏ đi.
Cửu Ninh có chút buồn cười.
Chỉ vài năm ngắn ngủi sau, người Chu gia vì muốn thành tựu bá nghiệp mà lần lượt đem Tiểu Cửu Nương xinh đẹp ra làm vật lấy lòng các bá chủ khác. Khi đó, lòng trung thành của họ với hoàng thất Lý Đường đã đi đâu mất rồi?
Nếu cũng có dã tâm thay thế, thì hiện tại cần gì phải giả làm trung thần.
Chẳng bằng cứ thẳng thắn như Chu đô đốc.
Nàng ưỡn ngực, vai ác cũng phải có phong cách của vai ác chứ!
Trong sự chờ đợi nôn nóng của Cửu Ninh, nửa tháng sau, thư từ Trường An gửi đến, Chu đô đốc đã tự tay đâm chết thủ lĩnh nghĩa quân, lập đại công, Thánh nhân gia phong ông làm Tả Kim Ngô Vệ Đại tướng quân.
Người Chu gia vui mừng ra mặt.
Một tháng thấm thoắt trôi qua, trong chớp mắt đã đến tiết trời nắng gắt.
Ngày đại quân chiến thắng trở về, bá tánh trong thành mang giỏ cơm ấm canh, dưới sự dẫn dắt của Chu thứ sử ra khỏi thành nghênh đón Chu gia quân.
Quy củ Chu gia nghiêm ngặt, trường hợp này chỉ có các lang quân mới được đến xem lễ, Cửu Ninh lại đang “bệnh nặng mới khỏi”, mấy lần định lẻn ra ngoài đều bị nô bộc ngăn lại.
Nàng đành phải trở về sân của mình chờ đợi.
Đêm đó Chu gia bày yến tiệc lớn để đón gió cho Chu đô đốc và thuộc hạ, tiếng cười nói ở ngoại viện kéo dài liên tục đến quá nửa đêm mới dừng.
Hôm sau, Cửu Ninh đợi trước hành lang dài suốt một canh giờ.
Kết quả là Chu đô đốc sau khi tỉnh rượu liền đi thẳng đến quân doanh, hai ngày sau đó cũng không về nhà.
Cửu Ninh không nản lòng, sai Phùng cô lưu tâm dò hỏi động tĩnh bên ngoài.
Bất kể Chu đô đốc có trở về hay không, ngày nào nàng cũng đến chính viện nơi Chu đô đốc ở để đi dạo, hỏi mấy quân hán canh gác xem a ông khi nào về nhà.
Tôn nữ của đô đốc nhỏ nhẹ nói chuyện với mình, đám quân hán đến thở mạnh cũng không dám, tay chân luống cuống, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, chỉ có thể khô khan đáp: “Tiểu nhân không biết.”
Cửu Ninh cũng không tức giận, mỉm cười, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau lại đến.
Cứ như vậy kiên trì hơn nửa tháng.
Sáng sớm hôm nay, Cửu Ninh vừa thức dậy, đang ngồi trước bàn trang điểm chải đầu rửa mặt, thì một tỳ nữ mặt tròn vén váy chạy vào sân, nói vọng vào từ bên ngoài: “Nương tử, đô đốc về phủ rồi!”
Khóe miệng Cửu Ninh cong lên, nàng đứng dậy, soi mình trước gương đồng một vòng.
Nàng búi tóc song nha kế, không đeo châu ngọc, chỉ buộc dây màu, cài chiếc lược lưu ly vân cò trắng, mặc áo ngắn tay bó màu xanh đậm thêu hoa văn bảo tương triền chi, thắt váy lụa màu sen nhạt ánh bạc, tay cầm quạt tròn, bên hông đeo túi thơm, dải lụa. Đây là trang phục thường thấy của tiểu nương tử nhà phú quý ở Trường An.
Đám tỳ nữ vây quanh nàng đi đến chính viện.
Đám quân hán đã quen mặt Cửu Ninh, chắp tay tránh đường, trực tiếp để nàng đi vào.
Cửu Ninh vào sân, đi qua hành lang dài, qua mấy lớp cửa, bên trong chính là nơi Chu đô đốc thường ngày nghỉ ngơi sinh hoạt.
Hai quân sĩ cao lớn, eo đeo trường đao tiến lên ngăn nàng lại, “Nương tử, đô đốc đang gặp khách.”
Nàng cong cong mày mắt, cười nói: “Không quấy rầy chính sự của a ông đâu, ta đợi một lát là được.”
Tôn ti khác biệt, quân sĩ không dám nhìn nàng nhiều, cụp mắt trở về chỗ cũ.
Cửu Ninh lùi về hành lang dài bên tay phải.
Chu đô đốc người này tuy là võ tướng, lại thích học đòi văn vẻ, thường xuyên làm ra những hành động chiêu hiền đãi sĩ để lấy lòng sĩ tử bản địa, nhưng khổ nỗi sĩ tử chẳng hề nể mặt ông. Trong viện của ông trồng không ít trúc xanh, còn xây một cái ao nuôi sen, bên cạnh hòn non bộ ở góc tường trồng mấy gốc mai, dưới mái hiên bày một hàng cúc.
Mai, lan, trúc, cúc, xem ra Chu đô đốc quyết tâm muốn dính chút hơi hướm văn nhã.
Đáng tiếc là ông chẳng có chút thẩm mỹ nào đáng nói. Mấy bụi trúc kia chỗ đông chỗ tây, cây mai nhìn chẳng có chút khí khái nào, hoa cúc thì héo úa. Hoa sen trong ao ngược lại nở rất đẹp, nhưng chỉ có hoa, lá sen lại thưa thớt.
Cửu Ninh ghé người vào lan can, vươn tay định với tới hoa sen trong ao.
“Nương tử cẩn thận!”
Đám vú già hoảng sợ, sợ nàng ngã xuống ao, vội vàng vây lại, kéo nàng về hành lang.
Cửu Ninh ghét các bà nhiều chuyện, phất tay đuổi người đi.
Từ sâu trong hành lang dài truyền đến một tiếng cười khẽ.
“Tiểu nương tử kiêu kỳ nhà ai đây?”
Giọng nói cố ý hạ rất thấp, đám vú già đều không nghe thấy.
Nhưng Cửu Ninh tai thính mắt tinh, nghe thấy có người bàn luận về mình, lập tức nhíu mày bảo đám vú già im lặng, rồi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bên trong hành lang dài không có người, âm thanh phát ra từ trong phòng, phía bên đó có một ô cửa sổ, đối diện với hướng hồ sen.
Lúc này cửa sổ đang mở, rèm trúc Tương phi cuốn lên một nửa, trước cửa sổ có hai người đang ngồi.
Nhận thấy ánh mắt dò xét của Cửu Ninh, người bên trong không hề né tránh, thản nhiên nhìn lại.
Đó là một thiếu niên choai choai mày thanh mắt tú, mặc áo bào gấm thêu, vẻ mặt tươi cười, dường như đang cùng một người khác đánh cờ. Biết nàng đã nghe thấy mình cười nói, hắn nhướng mày, buông quân cờ xuống, đứng dậy chắp tay về phía nàng.
Ra vẻ nhận lỗi với nàng.
Tuổi không lớn mà đã có một thân phong thái đa tình phóng khoáng.
Cửu Ninh không để ý đến hắn, ánh mắt rơi vào người thiếu niên đang cúi đầu ngồi đối diện hắn.
Cách khá xa, hắn lại đang cúi đầu, nên không thấy rõ tướng mạo.
Nhưng nàng vẫn bị mái tóc quăn đen nhánh dày rậm của hắn thu hút sự chú ý.
Ánh nắng chói chang ngày hè xuyên qua rèm trúc, phủ lên người thiếu niên, quầng sáng lặng lẽ lan tỏa. Đường nét sườn mặt của thiếu niên có phần mơ hồ, nếu không nhìn kỹ, thật sự giống một tiểu nương tử da trắng như tuyết, dung mạo như hoa.
Nghe nói chỉ có người Hồ mới có tóc quăn. Tổ tiên của Hà Đông Tiết độ sứ Lý Nguyên Tông là người Tây Đột Quyết, hắn cũng có tóc quăn.
Cửu Ninh nhìn chằm chằm thiếu niên tóc quăn một hồi lâu.
Người này thật là ưa nhìn nha!
Chỉ nhìn sườn mặt đã đẹp như vậy, chắc chắn là một thiếu niên lang tuấn tú vô song.
Đương nhiên là không đẹp bằng nàng rồi.
Nghe thấy tiếng vú già gọi, khách của Chu đô đốc đã ra tới.
Cửu Ninh thu hồi tầm mắt, nhận lấy mấy đóa sen do quân sĩ hái giúp nàng, đi về phía chính đường.
Ở phía sau nàng, thiếu niên cầm cờ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua hơi nước mờ mịt oi bức của ngày hè, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, tựa như đang suy tư điều gì.
Mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt màu nhạt long lanh.
Ngược ánh nắng, đôi mắt ấy tựa như sao trời đêm, thỉnh thoảng ánh lên một vệt màu lục lộng lẫy.
Phảng phất như chứa đựng cả một đầm nước ao trong vắt.