Kế tiếp suốt một tháng, Cửu Ninh bị lệnh cưỡng chế phải ở lại trong sân tĩnh dưỡng thân thể.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tam ca Chu Gia Huyên thỉnh thoảng sai đồng phó mang đến cho nàng chút đồ chơi giải khuây, thì cũng chỉ có hai vị đường tỷ cùng ở phủ Thứ sử là Ngũ Nương và Bát Nương vì nể mặt mà đến thăm.

Đến nỗi thân phụ của nàng là Chu Bách Dược, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện.

Trưởng huynh Chu Gia Ngôn lại càng không cần phải nói, nghe tin nàng bệnh, không mừng thầm đã là may mắn lắm rồi.

Có thể thấy Thôi thị đã gây họa cho nữ nhi đến mức nào.

Bác Lăng Thôi thị thanh danh lẫy lừng, Tể tướng đương triều muốn cưới nữ tử Thôi thị, hơn nữa không phân biệt đích thứ, chỉ cần là nữ lang Thôi gia là được, vậy mà Thôi gia còn chê gia thế nhà ông ta, lại chê nhà ông ta keo kiệt.

Thôi thị, một kim phượng hoàng đích thực từ vọng tộc bay ra như vậy, bỗng nhiên lưu lạc đến Giang Châu, người địa phương mừng rỡ như điên.

Tuy rằng Thôi thị không phải tức phụ nhà bọn họ, nhưng các thế gia bản địa nhiều đời liên hôn, về cơ bản đều có quan hệ họ hàng với Chu gia. Chu gia cưới được một danh môn khuê tú, chẳng phải tương đương với việc bọn họ cũng trở thành thân thích với Thôi gia trong Ngũ họ Thất Vọng đó sao?

Chỉ riêng điều này cũng đủ để bọn họ khoe khoang mấy chục năm!

Nghe nói năm đó Chu đô đốc mang Thôi thị về Giang Châu, đã gây chấn động một thời.

Nữ quyến của mấy đại thế gia bản địa cố ý ăn vận thật long trọng, mặc vào lễ phục điền thoa chính thức nhất để đến bến đò nghênh đón.

Ngựa xe chật đường, người đông như biển, tất cả đều là chờ đợi để kết giao với Thôi thị.

Thôi thị xuống thuyền, lên thẳng kiệu, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám nữ quyến thế gia bản địa đã đợi ở bến đò hơn ba canh giờ, bị nắng hè thiêu đốt đến đầu váng mắt hoa, chỉ hơi gật đầu xem như chào hỏi, một câu cũng không nói, cằm hếch lên thật cao, lập tức trở về phủ Thứ sử.

Một đám nữ quyến đội mũ cài tóc nặng trịch đợi cả nửa ngày, nhận được kết quả như vậy, tức đến ngã ngửa, mấy vị lão phu nhân lớn tuổi thiếu chút nữa bị tức chết.

Nhưng Thôi thị là nữ tử của danh môn vọng tộc, bà chính là có cái sự tự tin đó.

Người ta ngay cả công chúa, hoàng tử của triều đình này còn chẳng coi vào đâu, chỉ vì chiến loạn mới bất đắc dĩ đến ở Giang Châu, người tuy đã đến, nhưng trong lòng vẫn coi thường bọn họ, bọn họ ngoại trừ tức giận ra, còn có thể làm gì được nữa?

Các hào tộc bản địa ở Giang Châu ngược dòng lên trên nhiều nhất cũng chỉ phát đạt được hai ba đời, làm sao so sánh được với lịch sử gia tộc của các vọng tộc có thể truy ngược mãi đến thời Tần Hán chứ?

Trong mắt quý tộc môn phiệt, chỉ có những gia tộc có thể liên tục xuất hiện nhân tài lớp lớp, ít nhất kéo dài hưng thịnh hơn một trăm năm, mới có thể được xếp vào hàng thế gia, những nhà khác trong mắt bọn họ đều là hạng nhà giàu mới nổi.

Thôi thị cũng không cảm thấy cách làm của mình có gì không đúng.

Bà lớn lên ở kinh đô Trường An phồn hoa, từ nhỏ giao du không phải nữ lang của các thế gia khác thì cũng là công chúa, quận chúa, thiên kim nhà tể tướng muốn chen chân vào vòng giao tiếp của bọn họ còn không dễ dàng.

Đối với nữ quyến bên Giang Châu này, Thôi thị chẳng coi ai ra gì.

Điều này lại làm khổ Cửu Ninh.

Phùng cô và các tỳ nữ để dỗ dành nàng ở lại trong phòng dưỡng bệnh, đã kể lại một cách sinh động như thật về việc Thôi thị khi còn sống đã phong quang, đắc ý đến nhường nào.

Nào là Thôi thị khởi xướng kiểu búi tóc thịnh hành một thời, cài chiếc trâm vàng do Thánh nhân ban tặng đi xem đấu mã cầu, làm chói mắt biết bao nữ quyến.

Nào là tùy tay lấy vàng viên ra ban thưởng, dân chúng lũ lượt đi theo sau đoàn xe của bà để tranh giành phần thưởng, gây nên tắc nghẽn giao thông.

Còn có mỗi lần đi du ngoạn đều tiền hô hậu ủng, chỉ riêng thị nữ nâng váy cho bà đã có tám người, lại còn nhất định phải mang theo cả Côn nô, tỳ nữ Tân La, Hồ cơ, khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

……

Những chuyện như thế này nhiều không kể xiết.

Cửu Ninh nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thôi thị có thể mang theo khối tài sản kếch xù chạy thoát khỏi chiến loạn năm đó, quả nhiên không phải là khuê tú tầm thường.

Đây đúng là một nữ tử mạnh mẽ, dùng cả tính mạng để không ngừng gây thù chuốc oán!

Nếu Thôi thị còn sống, Cửu Ninh hẳn sẽ rất vui mừng khi có một người mẫu thân lợi hại như vậy.

Thế nhưng Thôi thị đã bất hạnh bệnh chết.

Là nữ nhi duy nhất của Thôi thị, nàng kế thừa nhan sắc mỹ lệ của Thôi thị, của hồi môn của Thôi thị, và nô bộc của Thôi thị.

Cũng tiện thể kế thừa luôn tất cả mối thù hận mà mẫu thân năm đó đã dùng thực lực để gây nên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play