Lại ngủ thêm nửa khắc, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa bên ngoài bị đẩy ra.

Tiếng kinh hô của đám tỳ nữ cùng tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền đến, có người bất chấp ngăn cản, trực tiếp đẩy cửa ngăn ra, bước vào phòng ngủ.

Cửu Ninh vén một góc màn lên nhìn ra ngoài, bắt gặp một đôi mắt tràn đầy vẻ quan tâm.

Người tới chính là tam ca của nàng, Tam Lang Chu Gia Huyên của Chu gia.

“Sao lại bị bệnh rồi?”

Chu Gia Huyên vẫn đang mặc bộ bào phục tay áo rộng màu đen dùng để ra ngoài lễ Phật, eo thắt dây lưng màu, chân đi ủng da đen, vẻ mặt hơi có nét mệt mỏi, cho thấy vừa từ chùa Vĩnh An trở về liền chạy tới thăm nàng. Hắn đi đến bên giường, giơ tay đặt lên trán nàng.

Cửu Ninh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đậm đà tỏa ra từ vạt áo rộng của hắn. Hắn quen biết với tăng nhân trong chùa, thường đến đó dâng hương.

“Muội khỏe rồi.”

Cửu Ninh ngồi dậy, xoa xoa cánh tay.

Chu Gia Huyên thở phào nhẹ nhõm, thu tay về, cười điểm nhẹ vào chóp mũi nàng.

“Có mua bánh hấp đường cho muội này, vừa rồi nghe Phùng cô nói muội ăn hỏng bụng, nên không dám mang vào, đã bảo các nàng cất đi rồi. Nếu muội khỏe thật rồi thì có thể cho muội ăn hai miếng.”

Có lẽ là do ký ức của Tiểu Cửu Nương trong đầu, Cửu Ninh rất quen với sự thân mật của hắn, theo bản năng liền đáp: “A huynh, muội khỏe thật mà, bảo các nàng mang vào đi.”

Chu Gia Huyên xoa xoa mái tóc đen nhánh của nàng.

“Khoan đã, để y công xem trước đã.”

Giọng nói ôn hòa.

Cửu Ninh dựa vào chiếc gối mềm lớn bằng gấm Tứ Xuyên, tỉ mỉ đánh giá Chu Gia Huyên.

Hắn mặt mày đoan chính, tướng mạo tuấn tú, tuổi tuy không lớn nhưng lại theo học danh sĩ, giao du rộng rãi, khí độ bất phàm, giữa đôi mày ẩn chứa một nét thanh quý của kẻ đọc sách.

Trong số các nhi lang của Chu gia, nhân phẩm của hắn là xuất chúng nhất, tài học cũng nổi bật nhất.

Người đã cứu Tiểu Cửu Nương trong mộng là hắn sao?

Cửu Ninh nhìn không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Chu Gia Huyên.

Chu Gia Huyên nhướng mày, ngón tay hơi cong lại, gõ nhẹ lên trán nàng, “Có phải vẫn còn không khỏe không?”

Cửu Ninh lắc đầu, mím môi cười khẽ, đôi má lúm đồng tiền lõm sâu.

“A huynh đẹp thật.”

Người trong tộc Chu gia xem Tiểu Cửu Nương xinh đẹp như một công cụ, vậy mà Chu Gia Huyên lại có thể vì cứu Tiểu Cửu Nương mà chết, không hổ là đệ tử do danh sĩ dạy dỗ, phẩm hạnh chính trực cao khiết.

Hoàn toàn không giống chút nào với người phụ thân tham sống sợ chết Chu Bách Dược của bọn họ.

Cửu Ninh là vai ác, nhưng nàng cũng thật lòng kính trọng những người tốt có khí phách hiên ngang ấy.

Đáng tiếc rất nhiều kẻ mang danh chính nghĩa chi sĩ bên ngoài phần lớn lại là hạng người mua danh chuộc tiếng.

Chu Gia Huyên thoáng giật mình, rồi bật cười.

“Quan Âm Nô mới là đẹp nhất.”

Hắn có đôi mày dài, lúc cười rộ lên lại càng thêm vài phần khí chất ôn nhuận, giống như sương sớm trong rừng.

Y công là do Chu Gia Huyên mời đến từ sáng sớm, sau khi xem mạch cho Cửu Ninh xong liền cười nói: “Không đáng ngại, thuốc cũng không cần uống, nếu vẫn chưa tiêu hóa hết, uống một chén canh chua là được rồi.”

Chu Gia Huyên nghiêm túc lắng nghe, rồi đứng dậy tiễn y công ra ngoài.

Phùng cô cùng đám tỳ nữ vội vàng chen đến trước giường, “Cửu Nương, hôm nay không thể lại giống như hôm qua nữa đâu!”

Cửu Ninh nhất thời không biết nói gì, nàng thật sự không phải ăn hỏng bụng mà!

Đáng tiếc không ai chịu nghe nàng giải thích, Phùng cô sau khi hỏi y công xong, liền ra lệnh cho đám tỳ nữ thu dọn hết tất cả các hộp đựng trái cây trong phòng, tiện thể mang luôn cả bánh hấp đường mà Chu Gia Huyên mang về đi.

“Mặc kệ Cửu Nương có làm nũng thế nào, các ngươi đều không được dung túng nàng!”

Phùng cô lạnh giọng răn dạy đám tỳ nữ xong, lại dặn dò.

Đám tỳ nữ gật đầu như giã tỏi, nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ, tiểu nương tử mà làm nũng lên thì ai nỡ lòng từ chối nàng chứ?

Bản thân Phùng cô cũng thường xuyên không nhịn được mà dung túng Cửu Nương. Dặn dò đám tỳ nữ xong, bà lại dặn Cửu Nương: “Cửu Nương ráng nhịn mấy ngày, đợi người khỏe lại, muốn ăn gì, lão nô sẽ tự tay làm cho người!”

Cửu Ninh ậm ừ đáp một tiếng, rồi hỏi về Chu Gia Hành.

Phùng cô nhắc tới chuyện này liền tức giận: “Chẳng hiểu hắn chạy đi đâu mất, phái mười mấy người đi tìm mà vẫn không thấy.”

Cửu Ninh nhún vai, ngả người lại lên gối.

Nam chính quả nhiên là khắc tinh trời sinh của nàng, còn chưa lộ diện đã hại nàng gặp phải tai bay vạ gió, sau này thực sự đối đầu, chẳng lẽ nàng sẽ ngày nào cũng bị trừng phạt hay sao?

Nàng chỉ ngầm đồng ý để Phùng cô đuổi Chu Gia Hành đi, hệ thống đã không chút lưu tình trừng phạt nàng. Nếu bản thân nàng ra mặt ngáng chân Chu Gia Hành, chẳng phải hệ thống sẽ càng gia tăng tra tấn nàng hay sao?

Hệ thống không đáp lời.

Vẫn trước sau như một mà cao lãnh.

Cửu Ninh nén giận.

Con người nàng vốn co được dãn được, da mặt sớm đã rèn luyện dày như tường thành, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chẳng phải chỉ là làm thánh mẫu thôi sao, nàng không tin mình làm không được!

Tóm lại, Cửu Ninh tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đang sợ hãi.

Chu Gia Huyên sai người nấu canh chua mang đến phòng, nhìn Cửu Ninh uống xong mới nói: “A gia và bá phụ có việc cần thương lượng, trưởng huynh phải đi bái kiến lão sư, nên không đến thăm muội được. Muội cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi muội khỏe rồi, a huynh sẽ đưa muội đến chùa Vĩnh An xem tục giảng tạp kỹ, còn có cả người Ba Tư biết biến pháp thuật nữa.”

Cửu Ninh khẽ hừ một tiếng, Chu Bách Dược vốn không để tâm đến nữ nhi, làm sao nhớ tới thăm nàng được, trưởng huynh Chu Gia Ngôn lại càng không quan tâm đến bệnh tình của nàng.

Chu Gia Huyên đây là sợ nàng vì bị phụ huynh thờ ơ mà tâm trạng sa sút, nên đang dỗ dành nàng đây mà!

“A huynh, huynh đi học đi, muội khỏe rồi mà.”

Cửu Ninh vẫy vẫy cánh tay, chiếc vòng xuyến vàng hình dây xoắn trên cổ tay kêu leng keng.

Chu Gia Huyên hiện tại vẫn đang theo học lão sư, vị lão sư kia là một học giả nổi tiếng gần xa, mở lớp dạy học tại nhà, chỉ nhận hai học sinh, một là hắn, một là một vị công tử xuất thân danh môn thân phận tôn quý.

Hắn dặn dò Cửu Ninh vài câu, căn dặn Phùng cô chăm sóc nàng cẩn thận, rồi đứng dậy ra ngoài đi học.

Phùng cô tiễn hắn ra cổng viện, khi trở về phòng liền cảm thán: “Tam Lang đúng là một người ca ca tốt.”

Cửu Ninh phụ họa một tiếng, rồi hỏi Phùng cô: “Danh sách của hồi môn của mẫu thân ta là do ai giữ vậy?”

“Cửu Nương hỏi cái này làm gì?”

Cửu Ninh gõ gõ ngón tay, “Nhàn rỗi không có việc gì, ta muốn đếm xem mẫu thân để lại cho ta bao nhiêu bộ trang sức thôi.”

Phùng cô nhíu mày, tự dưng Cửu Nương lại nghĩ đến chuyện kiểm kê của hồi môn phu nhân để lại làm gì?

Cửu Ninh tuổi còn nhỏ, Phùng cô không nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng tò mò, cười nói: “Mấy thứ đó đều do quản gia bọn họ cất giữ cả, chìa khóa ở chỗ a lang. Có phải Cửu Nương muốn trang sức mới không? Lão nô đi lấy vòng cổ và vòng tay vừa mới làm dịp lập xuân đến cho người xem chơi nhé?”

Chìa khóa ở chỗ Chu Bách Dược sao?

Cửu Ninh nhíu mày, vậy thì hơi khó rồi.

Chu Gia Hành và nàng có thù oán, Cao Giáng Tiên thì không biết đang ở nơi nào.

Cửu Ninh tối qua bị giày vò suốt một đêm, sự thống khổ khiến nàng càng thêm tỉnh táo. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng quyết định tạm thời bỏ qua hai người kia, trước tiên phải đứng vững gót chân đã rồi hãy tính.

Đầu tiên phải có năng lực tự bảo vệ mình, đảm bảo không bị người của  tộc nhân Chu thị khống chế, nàng mới có thể hành động tự do, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Người mẫu thân chuyên gây họa Thôi thị cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Bà đã dùng hôn nhân của mình đổi lấy sự che chở của Chu gia, bảo vệ được khối gia tài khổng lồ của Thôi gia. Tộc trưởng Chu đại bá là người đoan chính, sợ người khác hiểu lầm Chu gia tham lam gia sản của Thôi thị, nên sau khi Thôi thị qua đời đã làm chủ niêm phong toàn bộ của hồi môn bà mang đến, nói rằng sẽ đợi Cửu Ninh lớn lên xuất giá thì trao lại tất cả cho nàng làm của hồi môn.

Không ngờ rằng, phần của hồi môn phong phú này cuối cùng vẫn rơi cả vào tay tộc nhân Chu thị. Vì cái gọi là đại nghĩa, vị tộc trưởng chính phái cùng Chu Bách Dược đã lựa chọn hy sinh Tiểu Cửu Nương, bao gồm cả của hồi môn mà mẫu thân để lại cho nàng.

Cửu Ninh tính toán trước tiên phải đoạt lại phần của hồi môn mà Thôi thị để lại cho nàng, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, trong tay có tiền, nàng mới có thể triệu tập nhân thủ giúp mình chạy việc.

Cùng lắm thì cũng có thể cầm tiền tiêu xài một phen.

Hôm nay có rượu hôm nay say, sầu muộn ngày mai để mai sầu.

Bất kể cuối cùng nhiệm vụ có hoàn thành được hay không, cứ tiêu tiền trước đã rồi tính, miễn cho làm lợi cho người Chu gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play