Phòng ngủ chính phi thường lớn, không có vách ngăn, ở giữa chỉ dùng từng tấm bình phong đứng và bình phong ngồi để ngăn cách.
Rèm cuốn cao, bốn phía cửa sổ đều mở tung, gió từ đình viện thổi vào trong phòng, mát mẻ dễ chịu.
Cửu Ninh bước qua ngạch cửa, hơi rũ mắt xuống, khóe mắt nhanh chóng liếc nhìn một vòng. Trong phòng bày đủ sập ngồi bàn dài, trên bàn chân cao bày đầy đồ cổ ngoạn khí, phía tây là một giá sách lớn bằng gỗ đàn hương rộng như cả bức tường, trên giá bày đầy hộp đựng sách, bên trong đều chứa đầy sách vở.
Nàng nhìn sàn nhà bằng gỗ nam vàng phủ kín cả gian phòng, âm thầm lè lưỡi, Chu đô đốc quả nhiên xa hoa dâm dật như lời đồn, thích hưởng thụ xa xỉ.
Chu đô đốc có tiếng tăm không tốt lắm trong dân gian.
Ban đầu, Chu đô đốc đánh cờ hiệu “trung quân” để phản bội Lý Nguyên Tông muốn tạo phản. Các sĩ tử vốn tôn thờ hoàng thất Trường An làm chính thống đều khen ngợi ông, trông mong ông có thể đuổi Lý Nguyên Tông ra khỏi Trung Nguyên.
Đáng tiếc Chu đô đốc cũng giống như vị chủ cũ Lý Nguyên Tông kia, tính tình nóng nảy, chỉ giả vờ trung hậu được mấy năm liền không kiên nhẫn nổi, mấy lần nói năng lỗ mãng với tiểu hoàng đế, còn từng dùng hình phạt tra tấn tàn khốc đối với thiên sứ do triều đình phái tới tuyên chỉ, rõ ràng cũng muốn tạo phản.
Các sĩ tử lúc này mới nhận rõ bộ mặt thật của ông, đau đớn mắng ông dối trá xảo quyệt.
Hiện tại, trong số các đại tướng địa phương mà văn nhân thanh lưu ghét nhất, Lý Nguyên Tông xếp thứ nhất, Chu đô đốc theo sát phía sau.
Nghe nói vị trí thứ ba cạnh tranh rất kịch liệt, thường xuyên thay đổi người, chỉ có địa vị của Lý Nguyên Tông và Chu đô đốc là vững chắc, quanh năm ổn định ở hai vị trí đầu.
Có thể thấy hai người họ ngang ngược đến mức nào, khiến người ta căm ghét đến mức nào.
Thế nhưng thế sự vô thường, Lý Nguyên Tông và Chu đô đốc bị triều thần, văn nhân mắng cả đời, cuối cùng lại chẳng ai tạo phản cả.
Trong sách, Lý Nguyên Tông ngang ngược cả đời lại trở mặt với Thứ sử Biện Châu ở phía tây, rơi vào bẫy rập do quân Biện Châu giăng sẵn, chết trong tay một tên lính quèn vô danh.
Mà Chu đô đốc cũng tương tự chết dưới tay quân Biện Châu đã mai phục sẵn trên đường ông về quê.
Sau khi Chu đô đốc chết, Chu gia mất đi sự che chở, Giang Châu rất nhanh bị các bá chủ khác chia cắt xâm chiếm, Tiểu Cửu Nương chính là trong tình thế đó bị đem ra làm lễ vật dâng tặng.
Đoạn ký ức bị người khác tùy ý bắt nạt trong giấc mơ quá tuyệt vọng quá chân thật, Cửu Ninh mỗi lần nhớ lại đều không nhịn được run rẩy.
Phảng phất như nàng thật sự đã tự mình trải qua.
Cảm giác được một ánh mắt đang dừng trên người mình, hơn nữa còn dừng lại rất lâu, nàng vội vàng thu liễm tâm thần, nhìn về phía đối phương.
Trên sập đặt trước cửa sổ, một nam nhân nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi xếp bằng, áo ngoài mở rộng, dựa nghiêng vào chiếc kỷ nhỏ, đang dùng một loại ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm đánh giá nàng.
Nam nhân đầu đội khăn lụa, mặc một bộ áo bào lụa vân cổ lật hoa văn bàn cù mặc ở nhà, eo thắt dải lụa, mặt vuông tai lớn, mũi thẳng miệng vuông, tuy rằng mặt đầy râu quai nón, cũng nhìn ra được là một hán tử tướng mạo đường đường oai hùng, dáng người cao lớn cường tráng, đường nét cơ bắp bên dưới quần áo cuồn cuộn rắn rỏi.
Cặp cánh tay kia, còn thô hơn cả đùi Cửu Ninh.
Chu đô đốc ngồi một cách lười biếng, bên cạnh trên tường treo một bộ bảo cung, hai thanh trường đao, túi tên vứt bừa bãi trên mặt đất, đao không tra vào vỏ, cứ thế tùy tay treo trước giá gỗ, lưỡi đao ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Tổ phụ trẻ hơn so với tưởng tượng của Cửu Ninh, ông hẳn là sắp năm mươi rồi, nhưng nhìn qua lại như đang độ tuổi tráng niên.
Nghe nói trước kia ông không biết chữ, lúc theo phụ tá của Lý Nguyên Tông học binh pháp đã nhiều lần vì không thông văn tự mà bị người khác cười nhạo, nhưng bản lĩnh đánh giặc của các tướng lãnh dưới trướng Lý Nguyên Tông đều không bằng ông.
Cửu Ninh phủ phục cúi đầu, trịnh trọng thực hiện một lễ chắp tay chính thức để bái kiến trưởng bối.
“Tôn nữ bái kiến a ông.”
Chu đô đốc ngả người dựa vào chiếc bàn tròn trên sập.
“Con là Quan Âm Nô? Đã lớn thế này rồi à.”
Lần trước gặp cháu gái hình như là nửa năm trước, nàng vóc người nhỏ nhắn, tính tình lại trầm lặng, đứng yên bên cạnh ông một lúc lâu ông mới chú ý tới. Còn chưa nói được mấy câu, tỳ nữ sợ ông phiền chán, đã cẩn thận tiến lên, bế nàng đi mất.
Bất kể là nhi tử, hay là tôn nhi tôn nữ, đều không thân thiết với ông.
“A ông vẫn anh vĩ bất phàm như vậy.”
Cửu Ninh lại cười nói, từ từ đứng dậy, dải lụa màu buộc trên búi tóc rũ xuống vai khẽ lay động.
Chu đô đốc giật mình.
Cửu Ninh ngẩng đầu, mạnh dạn tiến lên vài bước, đi đến trước sập ngồi, giơ bó hoa sen trong tay lên.
“Tôn nữ tặng a ông.”
Trong phòng lặng đi một chút.
Đám thân binh đứng hầu xung quanh biểu tình thoáng đông cứng lại, khóe miệng giật giật, sau đó ăn ý mà dời mắt đi chỗ khác.
Thế mà lại có người tặng hoa cho đại đô đốc…
Bọn họ cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy!
Chu đô đốc nhìn mấy đóa sen đang còn nụ, rồi lại nhìn Cửu Ninh.
Cửu Ninh chớp chớp mắt nhìn ông, đôi mắt tựa như một hồ nước xuân trong vắt, tròng mắt vừa đen vừa sáng, nụ cười hiền hậu.
“A ông thích không ạ?”
Chu đô đốc không nhịn được cười một tiếng, nhận lấy hoa sen.
“Vì sao lại tặng a ông cái này?”
Cửu Ninh cười tủm tỉm nói: “Hoa tươi tặng anh hùng. Mỗi lần a ông chiến thắng trở về, các nương tử ở Giang Châu đều sẽ ra khỏi thành nghênh đón, đem những bông hoa đẹp nhất trong tay tặng cho các vị tướng sĩ anh dũng nhất. Con cảm thấy a ông mới là người lợi hại nhất, cho nên hoa của con phải tặng cho a ông.”
Nghe nàng từng chữ từng chữ nghiêm túc nói xong, ý cười nơi khóe miệng Chu đô đốc càng đậm hơn, ông ra hiệu cho thân binh lấy hoa sen xuống cắm vào bình.
Ông cúi người xuống, một tay nhẹ nhàng bế Cửu Ninh lên, để nàng ngồi lên sập sát cạnh mình.
Sắc mặt trầm xuống, ông nghiêm giọng hỏi: “Quan Âm Nô ngoan, nói cho a ông biết, ai dạy con làm như vậy?”
Không hổ là một bá chủ một phương mặt khờ dạ gian, không dễ bị lừa gạt như vậy.
Cửu Ninh sắc mặt không đổi, “Là con tự nghĩ ra, a ông không thích con tặng hoa sao?”
Chu đô đốc hai mắt híp lại, trầm mặc trong chốc lát.
Cửu Ninh tràn đầy mong đợi nhìn ông, ánh mắt chứa đầy sự kính yêu, muốn chân thành bao nhiêu có bấy nhiêu chân thành.
Chu đô đốc hành tung bất định, nàng mỗi ngày đều đến hỏi ông khi nào về nhà, kiên trì hơn nửa tháng.
Trong lúc đó Chu đô đốc kỳ thực đã trở về, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng lại tránh mặt không gặp nàng. Ông là đô đốc, muốn che giấu hành tung dễ như trở bàn tay.
Cửu Ninh giả vờ không biết, vẫn cứ mỗi ngày chạy đến chính viện.
Hôm nay Chu đô đốc vừa trở về, tỳ nữ của nàng nhận được tin, nàng liền đến bái kiến, các quân sĩ không cản nàng, trực tiếp để nàng đi vào.
Nàng muốn hái sen trong ao, cũng không ai lên tiếng khuyên can, quân sĩ còn chủ động xuống nước giúp nàng hái mấy đóa đẹp nhất.
Tất cả những điều này đều cho thấy, hành động của bọn họ đã được Chu đô đốc ngầm đồng ý.
Cửu Ninh còn phát hiện, trong hơn nửa tháng này, khi các quân sĩ đối mặt với nàng, biểu tình trên mặt càng ngày càng hòa hoãn.
Chắc chắn là vì Chu đô đốc đã căn dặn điều gì đó, các quân sĩ mới có thể như vậy.
Hơn nữa, Chu đô đốc vừa nhìn thấy nàng, đã gọi là “Quan Âm Nô”.
Ông gọi rất tự nhiên.
Mấy ngày nay, ngoại trừ Phùng cô hôm đó trong lúc cấp bách buột miệng gọi nhũ danh của Cửu Ninh, thì cũng chỉ có tam ca Chu Gia Huyên mới gọi nàng như vậy.
Cho nên Cửu Ninh mới dám nói chuyện với ông như thế.
Sau một lúc lâu, Chu đô đốc vươn tay xoa xoa búi tóc hình vỏ ốc trên đỉnh đầu Cửu Ninh.
“A ông thích.”
Vú già đem hoa sen đã cắt tỉa cắm vào bình lưu ly đưa về thư phòng, Chu đô đốc xua xua tay, ý bảo bà đặt bình hoa lên chiếc bàn chân cao trước cửa sổ.
Ông nhàn nhạt quét mắt nhìn đám thuộc hạ bên trái bên phải một vòng.
Một trận tiếng bước chân sột soạt, đám thân binh đang đứng hầu lặng lẽ lui ra ngoài.
Vầng sáng màu vàng nhạt từ cửa sổ đang mở hắt vào phòng, chiếu lên bình lưu ly, ánh bảo quang lấp lánh, hoa sen đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ, càng hiện lên vẻ cao khiết thoát tục.
Chu đô đốc nhìn mấy cành sen, nhẹ giọng hỏi: “Quan Âm Nô muốn nói gì với a ông?”
Cửu Ninh ưỡn thẳng lưng, mu bàn tay hướng lên trên, hai tay đặt thẳng, lại lần nữa khấu đầu lạy Chu đô đốc.
“Tôn nhi có việc cầu xin a ông.”
Chu đô đốc thu lại nụ cười trên mặt.