Trong thư phòng không khí thật nghiêm túc.
Chu đô đốc mặt mày râu quai nón, lúc sa sầm mặt nhìn người, khác hẳn với vị trưởng bối từ ái vừa rồi như hai người khác nhau. Ánh mắt nhìn chăm chú Cửu Ninh vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại khiến nàng không khỏi lòng sinh sợ hãi.
Phảng phất như cả người đều bị nhìn thấu.
Vị nam nhân này sát phạt quyết đoán, vừa là tổ phụ của nàng, cũng là người tay trắng dựng nghiệp, một kiêu hùng xưng bá một phương.
Cửu Ninh vẫn giữ tư thế chắp tay, tim đập như trống dồn.
Giữa thời loạn thế, mạng người như cỏ rác.
Nàng chỉ là một tiểu nữ tử được nuông chiều từ bé, lớn lên dưới sự che chở của gia tộc, rời khỏi gia tộc cũng chỉ có thể mặc người xâu xé, dưới tình huống này, làm sao nàng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ?
Chu Gia Hành thân là nam chính, nửa đời trước cũng sống không như ý, trải qua rất nhiều gian khổ mài giũa mới dần dần bộc lộ tài năng. Nàng đến tự bảo vệ mình còn làm không được, càng đừng nói đến việc giúp đỡ Chu Gia Hành.
Muốn làm thánh mẫu cũng cần phải có vốn liếng, nếu không sẽ hại người hại mình.
Cửu Ninh không muốn xuất quân chưa thắng trận đã bỏ mình.
Nàng còn chưa kịp hưởng thụ nhân sinh đâu!
Trước tiên cứ sống cho mình thật thoải mái đã, rồi hẵng nghĩ đến chuyện khác.
Nàng đã nghiêm túc cân nhắc rồi, lưng dựa đại thụ dễ hóng mát. Chu đô đốc nắm trong tay quân quyền, chính là cây đại thụ có thể che chở cho nàng.
Còn về chuyện ba năm sau Chu đô đốc sẽ chết trong trận chiến ở Đặng Châu, đến lúc đó nàng lại rơi vào cảnh bơ vơ không nơi nương tựa…
Cửu Ninh tạm thời không nghĩ xa đến vậy.
Đi một bước xem một bước, trước tiên giải quyết phiền phức trước mắt đã rồi hãy nói.
Nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan.
Trước kia khi đấu trí đấu dũng với vai chính, chỉ cần mình chiếm thế thượng phong, nàng liền nắm chắc thời cơ mà hung hăng chế nhạo vai chính, hết lần này đến lần khác khiến vai chính tức đến hộc máu.
Cười không đến cuối cùng thì đã sao, ít nhất nàng cũng đã từng phong quang đắc ý!
Cửu Ninh đợi hồi lâu, Chu đô đốc vẫn không lên tiếng.
Ngay lúc nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, đỉnh đầu bị vỗ nhẹ một cái.
Lòng bàn tay thô ráp của Chu đô đốc vỗ vỗ lên gương mặt nàng, bảo nàng ngẩng đầu nhìn mình, “Quan Âm Nô muốn cái gì?”
Trong giọng nói mang theo vài phần ý cười.
Cửu Ninh nhẹ nhàng thở ra, đôi mày cong cong, đôi mắt to tròn đen láy, ánh mắt lưu chuyển, má lúm đồng tiền hai bên má như ẩn như hiện, gương mặt đầy vẻ ngây thơ ngoan ngoãn.
“Tôn nữ nghe bá tổ phụ bọn họ nói, trong quân của a ông đang thiếu quân lương?”
Mấy năm liền chiến loạn, dân chúng đến mạng còn giữ không nổi, ai còn có thể an tâm làm nông? Phương bắc ruộng đồng hoang vu cả một vùng rộng lớn. Các phiên trấn cần nuôi binh mã, lớn mạnh thế lực, nên thiếu tiền, thiếu người, thiếu lương thực, còn thiếu cả địa bàn.
Chu đô đốc chiếm cứ Giang Châu đất đai phì nhiêu, còn thường xuyên phái thuộc hạ giả dạng làm giặc cỏ để “mượn gió bẻ măng” từ chỗ quân Hà Đông, miễn cưỡng mới có thể nuôi sống quân đội, nhưng hễ gặp phải thiên tai, ông cũng phải đau đầu.
Ông không thể để quân đội bị đói, nếu không đám binh lính ngang ngược kia tùy thời có thể làm phản bất ngờ.
Cho nên lần này triều đình triệu tập các lộ đại quân tiêu diệt nghĩa quân, ông không tìm cớ thoái thác mà vui vẻ lên đường.
Chu đô đốc lần cần vương này đã vớt vát được không ít lợi lộc.
Nhưng vẫn còn xa mới đủ.
Đặc biệt là so với Lý Nguyên Tông tài đại khí thô, quân đội của Chu đô đốc không kiếm nổi mấy bộ áo giáp da hoàn chỉnh, thực sự nghèo nàn, bị đại tướng dưới trướng Lý Nguyên Tông châm chọc mấy lần.
Hiện tại các phiên trấn khắp nơi đều dùng cách vơ vét của cải, trưng thu thuế nặng để cung cấp nuôi dưỡng quân đội. Chu thứ sử kiên quyết phản đối cách làm này, Chu đô đốc không thể “kéo lông dê” từ tài chính Giang Châu, chỉ có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Cửu Ninh vươn tay níu lấy ống tay áo Chu đô đốc, nghiêm túc nói: “Tôn nữ có tiền, tôn nữ nguyện ý đem tất cả trang sức, tiền bạc mẫu thân để lại dâng hết cho a ông.”
Chu đô đốc nhướng mày, “Quan Âm Nô thật sự nỡ sao? A ông lấy tiền của con đi, sau này con sẽ không có trâm cài đẹp để đeo, cũng không có áo váy mới để mặc đâu.”
Cửu Ninh nhíu mày, khẽ thở dài.
“A ông cho rằng con đang nói đùa sao?”
Một bộ dạng thất vọng ủy khuất.
Chu đô đốc quả thực cho rằng nàng đang nói lời trẻ con ngây thơ, cho nên mới cười đùa với nàng.
Cửu Ninh cau mày thở dài, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nhăn lại thành một cục, hàng mi cong vút dày rậm chớp chớp, trong mắt ngấn lệ long lanh, như thể tùy thời có thể rơi xuống vài giọt nước mắt trong veo.
Chu đô đốc vốn còn định trêu nàng thêm nữa lập tức hoảng hốt, giơ tay véo nhẹ chóp mũi nàng.
“Được rồi, là a ông không phải, a ông sai rồi.”
Cửu Ninh khóc lóc rất thành thạo, thấy Chu đô đốc nhận sai, lập tức sụt sịt mũi, thu nước mắt lại.
“A ông, tháng trước con mơ thấy mẫu thân.”
Thần sắc Chu đô đốc nghiêm lại.
Người thời đại này hết lòng tin vào chuyện quỷ thần, sẽ không dễ dàng lấy người trưởng bối đã khuất ra làm cớ để lừa gạt.
Cửu Ninh không có gánh nặng tâm lý này, dụi dụi khóe mắt vừa chớp ra nước mắt, nức nở nói: “A ông, cả tộc mẫu thân con đều chết dưới đao của giặc cỏ, lúc mẫu thân mất, con còn chưa hiểu chuyện, giờ con đã lớn rồi, theo tiên sinh và tam ca đọc sách, hiểu được một chút đạo lý, thân là cốt nhục của mẫu thân, con chỉ hận mình không phải thân nam nhi, không thể giống như a ông lãnh binh tác chiến, báo thù cho mẫu thân! Lúc sinh thời, mẫu thân đã đem tất cả tài sản tích góp để lại cho con, con nguyện dâng toàn bộ cho a ông, để trợ giúp uy thế của a ông! Mong a ông có thể tiêu diệt giặc cỏ, để dân chúng Giang Châu đều được sống những ngày thái bình yên ổn.”
Nghe tiểu tôn nữ phấn trang ngọc trác trước mắt nói ra câu “con đã lớn rồi”, khóe miệng Chu đô đốc nhếch lên, không nhịn được cười một tiếng.
Nhưng nghe đến mấy câu sau, thần sắc Chu đô đốc trở nên nghiêm túc.
Cửu Ninh hai tay nắm chặt thành quyền, gò má vì vừa kích động lên tiếng mà hiện lên vài phần ửng hồng.
Chẳng phải chỉ là làm thánh mẫu thôi sao, nàng Cửu Ninh co được dãn được, bảo đảm làm cho cái hệ thống đang giám thị toàn diện nàng cũng không chọn ra được chút sai sót nào.
Cửu Ninh khấu đầu lạy Chu đô đốc.
“Lời của tôn nữ, từng chữ đều phát ra từ nội tâm.”
Lần này Chu đô đốc trầm mặc thời gian càng lâu hơn.
Cửu Ninh cúi đầu, thành thành thật thật ngồi quỳ chờ ông mở miệng, nhưng cặp mắt to kia lại không thành thật, thỉnh thoảng liếc ông một cái, nhìn trộm sắc mặt ông.
Lách cách lách cách.
Nàng ăn mặc lộng lẫy, lúc cử động, dải lụa trên đầu, vòng vàng trên cánh tay, vòng tay trên cổ tay, đồ trang sức bên hông va chạm vào nhau, kêu leng keng.
Ước chừng một khắc sau, Chu đô đốc bỗng nhiên cất tiếng cười to.