Chủ nhật trường đặc biệt vắng vẻ, trừ một vài giáo viên thì chỉ có mỗi nhân viên dọn dẹp. Sự ồn ào náo nhiêt vốn có đã nhường chỗ cho tiếng xào xạc khi những tán lá cọ vào nhau. Trời vào độ cuối hạ, những đám mây trắng ngần rời đi để lại cả khoảng trời xanh biếc.
Văn phòng hội học sinh. Trên chiếc bàn gỗ vân đào, đôi tay mềm mại đang lật từng trang tài liệu.
Ngón tay thẳng tắp kẹp một cây bút máy, hăng say phê duyệt giấy tờ, đến độ có người bên ngoài gõ cửa cũng không lay động. Tiếng gõ cửa bên ngoài im bặt, cửa hé mở ngay sau đó. Một cậu chàng ôm đống giấy tờ ngổn ngang đi vào.
“ chủ tịch Lee, đây là đơn xin đăng ký trình diễn của một số câu lạc bộ ”
Âm thanh soàn soạt khi ngòi bút ma sát với giấy vẫn không ngừng vang lên trong không gian im lặng. Người vừa được nhắc đến kia vẫn không ngẩng đầu.
“ Ừm. Còn gì nữa không ”
Cậu chàng thư kí đẩy gọng kính tỏ vẻ đã hiểu, rất biết điều chạy ngay sau đó. Văn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có, Lee Sang-hyeok dừng bút đứng lên đi về phía chồng giấy vừa được sắp xếp kia. Thành thạo lướt qua vài tờ đơn, ánh mắt dừng lại trên một trang.
--
Tháng sau là ngày kỉ niệm 100 năm thành lập trường, hội học sinh phải gấp rút phê duyệt đơn tham gia để các câu lạc bộ chuẩn bị.
Dĩ nhiên xét về 1 góc độ nào đó hội học sinh vẫn được tính là 1 câu lạc bộ. Nên việc anh phải luân phiên giữa chuẩn bị tiết mục và phê duyệt là điều dễ hiểu.
Anh đã nộp đơn không tham gia và được yêu cầu dự sự kiện với tư cách khách mời. Dù rất đau đầu, nhưng phải cố giữ mặt mũi.
Chiều cùng ngày, anh cầm 1 tờ đơn đã được đóng mộc đến câu lạc bộ bóng rổ. Tiện tay mở cửa đi vào mà không hề nể nang, tìm 1 chỗ trống ngồi xuống.
Từ góc độ của anh nhìn sẽ thấy được toàn bộ trận đấu tập. Có vẻ chỉ vừa bắt đầu, không vội, đảo mắt nhìn một chút.
Sang-hyeok rất bận nên hiếm khi có thời gian chơi thể thao, nhưng anh vẫn coi như biết 1chút. Không quá tệ cũng không phải xuất sắc.
15p trôi qua, trên sân đấu là tiếng còi liên tục báo điểm của những cú ghi bàn. Anh đã nhìn được một lúc. Thế trận từ đầu đã 1 chiều, mọi thứ đều nằm trong tính toán của anh chàng áo đấu số 10. Cả sân đấu chỉ như có bản thân cậu ta trình diễn.
Sự hăng hái nhiệt huyết của thanh xuân, anh ngắm nhìn rất rõ, khắc ghi trong đầu. Không ngừng hỏi rằng mình có muốn như vậy không.
Hình như không phải chẳng muốn, mà là không thể…
Trận đấu tập đã hết, cậu thiếu niên hồ hởi đi về phía anh. Bất giác cũng cắt đứt cái dòng suy nghĩ lan man.
Quay về vẻ mặt thực tại, Sang-hyeok đứng dậy định đưa giấy rồi đi ngay. Nhưng cậu chàng kia lại nhanh nhảu hơn, lên tiếng hỏi trước.
“ Tưởng cậu bận rộn. Sao lại đích thân chủ tịch Lee đến đây thế này”
Nụ cười người kia sáng ngời, đúng bản chất thiếu niên vườn trường nhưng gương mặt không khỏi toát lên vẻ trêu chọc.
“ Có 1 đơn xin đăng ký xin vào câu lạc bộ gửi nhầm đến chỗ tôi ”
Hyuk-kyu cầm lấy tờ đơn, chữ đầu còn chưa đọc đã thấy Sang-hyeok quay đầu bỏ đi.
“Không chào hỏi luôn à, ôi bạn bè thế á”
Sang-hyeok dừng lại, anh đã không còn lạ với kiểu trêu chọc này. Nhưng vẫn luôn luôn đáp lại câu đùa cợt ấy.
“ Tôi không làm bạn với tên ngốc ”
Nửa thật nửa đùa, đối với Sang-hyeok – người thừa kế tương lai của cả 1 đế chế kinh doanh. Anh chỉ có đối tác và khách hàng… còn bạn bè. Quá xa vời với anh.
Tuy vậy anh chưa 1 lần thật sự nghĩ mối quan hệ của họ sẽ kết thúc vì 1 vài lời trêu chọc. Từng ấy năm, chưa từng thay đổi.
--
Hyuk-kyu cười bất lực, bóng lưng của Sang-hyeok đã huốt khỏi tầm nhìn của hắn. Lý thuyết thì họ là bạn, nhưng với hắn đôi khi lại thấy kì quặc. Sang-hyeok chưa bao giờ thừa nhận hắn, cũng chưa từng phủ nhận.
Anh luôn là vậy. Lạnh nhạt, khó hiểu. Ai lại không thấy kì quặc khi chỉ mới là học sinh cao trung mà tư tưởng cứ cố chấp như ông cụ tuổi xế chiều.
" Mong cậu ta tìm được người trong lòng.
Bằng không cả đời này tôi sẽ chẳng thể thấy biểu cảm khác của con robot như cậu ta"
Đương nhiên là câu cuối anh không nghe được, nếu không trong nay mai nhà họ Kim sẽ có nguy cơ phá sản. Hoặc không chỉ là nguy cơ….
--
Sang-hyeok đi bộ trên hành lang nối dài của tòa nhà dành riêng cho các câu lạc bộ. Các căn phòng cứ xuất hiện rồi lùi dần theo bước chân anh. Hầu như cả hành lang đều đóng cửa. Chỉ riêng 1 phòng cửa còn đang hé mở.
Chút tò mò cũng như định nhắc nhở, cơ thể không ngừng thôi thúc anh bước đến thật nhanh.
Dừng lại trước khe cửa phòng, qua khe sáng le lói vọng ra, anh đã nghe thấy toàn bộ. Ánh sáng yếu ớt này lại như đang mở ra cánh cổng thiên đường cho kẻ phàm phu.
Rất khẽ khàng, âm thanh của ngón tay lả lướt trên phím đàn. Du dương trầm bổng, khúc nhạc hòa quyện cùng bầu không khí làm anh không ngừng chìm đắm, tựa khúc ngân nga của sinh vật huyền bí đang quyến rũ kẻ tham lam.
Một loại kho*i c*m ngọt lịm khiến kẻ dây dưa chẳng thể rời đi. Khúc nhạc gần như làm anh ngụp lặn trong cái ảo tưởng đẹp đẽ của bản thân. Với nhưng không tới. Cầu lại không được. Buông cũng không nỡ….. ngọt ngào mà cay đắng.
Ngày hôm đó anh đã đứng lại rất lâu, rất lâu..
--
Rảo bước đi đến thang máy. Anh vẫn còn đang thẫn thờ, cho đến khi cánh cửa lạnh băng kia sắp đóng lại lần nữa mở ra. Anh mới chợt tỉnh. Hôm ấy, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân đã thay đổi.
Đoạn đường về nhà đột nhiên dài đằng đẳng.