Trên chiếc xế hộp đang đều đặn lăn bánh, Lee Sang-hyeok vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ. Bóng của thiếu niên đã vụt khỏi tầm nhìn từ lâu, nhưng vẫn làm anh nhớ đến nhiều thêm một lần.

Anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lúc ấy nhìn anh một cách giận dữ, rồi đôi má bánh bao cứ thế phồng lên lúc xin lỗi anh. 

Tất cả những khoảnh khắc ấy bỗng chốc thu mình lại trong anh. Cảm giác tim chững đi một nhịp, trong lòng anh, từ đâu đấy sau thẳm dâng lên một cỗ bồi hồi khó diễn tả.

Đây là lần đầu tiên anh mong chờ thời gian trôi đi đừng nhanh quá. Để anh kịp khắc ghi sự ấm áp mới mẻ này trong tâm trí. Nhưng rồi anh nhắm mắt, cất giấu hy vọng trong đáy mắt, lại liếc sang đồng hồ đeo tay.

Đúng 7g tối mỗi ngày, bữa cơm "nhà" sẽ diễn ra. Khi anh đặt chân vào sảnh chính nhà họ Lee đã gần 7g30. 

Bữa cơm tối đã sớm bắt đầu mà không có mặt anh, dù sao thiếu đi một người cũng không quá quan trọng. Anh chỉ dặn dò quản gia mấy câu liền đi lên phòng. 

Ngã tấm lưng thẳng lên chiếc giường cao cấp. Chỉ ngay lúc này anh mới là chính mình. Không ràng buộc không gánh nặng, chỉ là một học sinh cấp 3 tự thưởng cho bản thân chút lười biếng.

Gia đình anh nhiều đời làm kinh doanh, không ít người tuổi trẻ thành danh, tiềm lực vô tận. Trên thị trường kinh doanh không ai không biết nhà họ Lee. 

Mà anh, Lee Sang-hyeok con trai duy nhất của gia chủ chính tông họ Lee, đồng thời là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn bất động sản.

Xét theo quyền thừa hưởng tài sản thừa kế và nguyện vọng của chủ nhân tài sản, anh có đầy đủ  điều kiện để thừa kế ngay khi đủ tuổi. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến nguồn dư luận chỉ trích luôn hướng vào anh.

Đây vốn chẳng phải tham vọng hay mong muốn của anh, chỉ đơn giản là cái mác trách nhiệm mà cha mẹ đã đeo lên cho anh, đứa con ruột của họ.

Anh lớn lên mà không có tuổi thơ. Chấp vá bằng vỏn vẹn 2 tiếng gia đình, nhiều năm qua sống không gần như chẳng có một đích đến rõ ràng. Gánh nặng trách nhiệm trên vai, gần như mỗi ngày đều chỉ là con chữ trên giấy và tiếng mắng chói tai của gia sư.

Năm anh 5 tuổi, người khác được cha mẹ dắt tay đi công viên giải trí còn anh phải học thuộc từ vựng mới.

Năm anh 12 tuổi, người khác đang bận yêu đương trải nghiệm cuộc sống học đường. Anh đã phải cầm bút kí lên những bản báo cáo tài chính đầu tiên trong yên lặng.

Anh làm tất cả mọi thứ mà gia đình yêu cầu không một lời than thở. Họ muốn anh học ngoại ngữ anh liền nghe theo răm rắp. 

Họ muốn anh trưởng thành sớm để gánh vác trọng trách anh vẫn gật đầu đồng ý. Dẫu sao cha mẹ chỉ có mình anh, phù sa không chảy ruộng ngoài. NHƯNG..... Có trưởng thành nào mà không vụn vỡ..…

Dường như suốt bao năm qua, anh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của gia đình. Làm vậy không phải vì lòng tận hiếu gì cả, anh càng không cần sự công nhận từ họ. Cái anh cần là ánh nhìn của cha mẹ đối với anh.

Họ xem cố gắng và thành tích của anh là điều hiển nhiên dễ dàng có. Xem thường nỗ lực của con mình rồi lại đem so sánh với con người khác. 

Một đứa trẻ có hoạt bát lạc quan đến đâu thì cũng phai dần theo năm tháng. Trái tim sớm đã chai sạn rỉ máu, làm gì còn nghĩ đến tình thân nữa.

Cha mẹ đã không còn xem anh là máu mủ mà chỉ là công cụ giữ lại lợi ích riêng. Anh cũng không việc gì phải cho họ một sắc mặt tốt. Cứ vậy mà sống tiếp. 

Một mình anh âm thầm trưởng thành, âm thầm tích lũy, anh dự định sẽ trả lại toàn bộ tiền nuôi dưỡng bao năm rồi bỏ đi. Cái danh cậu chủ họ Lee ai cần liền ném cho kẻ đó.

Anh chỉ muốn đến nơi có mây trời cao rộng, núi đá trập trùng, nơi có những cánh đồng cỏ phủ xanh bạt ngàn, nơi có hương thơm của loài hoa dại không tên....và có một mặt trời rực rỡ hệt cậu nhóc ấy nhỉ..…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play