Hai người cười tủm tỉm xách hành lý lớn nhỏ đi về phía cửa ra. Vừa ra khỏi nhà ga đã thấy băng rôn treo phía trước trên đó viết 'Nhiệt liệt chào mừng thanh niên trí thức xuống nông thôn. Điểm báo danh trấn Thanh Thủy."; bên dưới là một cái bàn, một cái ghế, một đồng chí nam khoảng ba mươi tuổi. (Truyện đăng trên app TYT)
“Đồng chí xin chào, chúng tôi là thanh niên trí thức xuống nông thôn mới đến.”
Đồng chí nam ngẩng mắt nhìn hai người hỏi: “Tên gì?”
“Tôi tên Tô Tiểu Tô.”
“Tôi tên Lâm Vũ.”
Người đàn ông tìm trong danh sách sau đó nói: “Hai người đều ở đội sản xuất Hồng Sơn, trấn Thanh Thủy. Kia là người đón các cô, ở đó người đang ngồi hút thuốc dưới cây hòe lớn.”
Người đàn ông chỉ tay, hai người nhìn theo hướng chỉ thấy dưới cây hòe lớn một ông lão khuôn mặt phong sương mặt áo hở cúc để lộ cánh tay đen sạm, quần đen dính không ít bụi đất, chân đi giày vải đen ngồi xổm trên hai viên gạch đất phì phèo hút thuốc lào.
Bên cạnh có một chiếc xe bò với thị lực 10/10 đã thấy trên xe bò cũ một đống vàng, một đống đen không biết là thứ gì, đột nhiên cảm thấy một luồng không khí nông thôn đậm đặc ập đến.
Sau chiếc xe bò này còn xếp hàng vài chiếc xe bò khác rõ ràng cũng là đến đón người chỉ là xe bò của họ trông mới hơn, sạch sẽ hơn.
Ấy chà còn có một người đến bằng máy kéo có vẻ điều kiện sống của đội sản xuất đó không tệ, Tô Tiểu Tô âm thầm nghĩ.
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ nhìn nhau, sau khi cảm ơn đồng chí ở điểm báo danh liền xách hành lý đi về phía ông lão.
“Chú à, xin chào chúng cháu là thanh niên trí thức mới đến đội sản xuất Hồng Sơn. Cháu tên Tô Tiểu Tô còn cô ấy tên Lâm Vũ, cảm ơn chú từ xa đến đón chúng cháu.” Tô Tiểu Tô giới thiệu đơn giản tuy nói làng sẽ sắp xếp người đến đón nhưng cũng phải cảm ơn người ta một tiếng.
Trương Đại Thắng nhìn hai cô gái nhỏ tuổi trước mắt trông có vẻ hiểu chuyện cũng không còn lạnh mặt như lúc đầu nhưng thái độ cũng không tốt đến đâu.
“Hành lý có thể để lên xe, người đến đủ thì đi.” Giọng lạnh nhạt pha lẫn một chút khinh thường.
Nói xong câu này không lên tiếng nữa cúi đầu tiếp tục hút thuốc lặng lẽ. Tô Tiểu Tô nhìn ông lão này thêm một cái, bộ dạng này hoặc là người này quá thật thà chất phác hoặc là không ưa họ hay nói cách khác là không ưa thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Nhưng cô là con bò xã hội đầu đàn chỉ có muốn hay không, với cô không có chuyện mặt dày hay mỏng miễn là đạt được mục đích, quá trình không quan trọng.
Hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ đặt hành lý lên xe bò. Không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của ông lão, Tô Tiểu Tô cười hì hì đến gần ông lão từ trong túi, thực ra là từ không gian lấy ra vài viên kẹo sữa thỏ trắng và một gói thuốc lá Đại Tiền Môn nhét vào túi áo ông lão ngây ngô cười nói: “Chú à, cháu lần đầu đến đội sản xuất Hồng Sơn, xuống nông thôn không quen biết ai. Ban đầu trong lòng còn hơi sợ, vừa nhìn thấy chú giống như thấy chú ruột nhà mình vậy đột nhiên an tâm hơn nhiều. Những thứ này về cho trẻ con liếm liếm miệng, chú đừng khách sáo với cháu cùng một đội sản xuất biết đâu sau này còn phải làm phiền chú nhiều.”
Trương Đại Thắng nhìn cô gái xinh đẹp đặc biệt trước mắt, xinh xắn dễ thương trong lòng nảy sinh một chút lo lắng.
Cô gái xinh đẹp thế này giống như bước ra từ tranh Tết, đến vùng quê hẻo lánh của họ không biết sẽ bị bao nhiêu người để ý, có vẻ làng lại sắp không yên tĩnh rồi.
Nhìn đồ trong túi ban đầu định trả lại nhưng nghĩ đến đứa cháu nhỏ ở nhà quanh năm cũng không được ăn một viên kẹo huống hồ là kẹo sữa thỏ trắng mà chỉ người thành phố mới có thể ăn được, thực sự không nỡ.
Nắm tay lại vẫn không lấy ra, thôi coi như lần này nhận tình của cô gái này, sau này để người nhà quan tâm nhiều hơn là được.
“Chú ơi, đội sản xuất Hồng Sơn của chúng ta hiện giờ như thế nào ạ?”
“Đội sản xuất Hồng Sơn trước đây gọi là làng Hồng Sơn, bây giờ gọi là đội sản xuất cách thị trấn năm mươi dặm đường núi bốn bề là núi so với các làng khác nơi này hơi hẻo lánh chỉ có dịp Tết dân làng mới ra ngoài mua ít đồ, phần lớn thời gian dân làng đều khai hoang. Vùng Đông Bắc của chúng ta chỉ khi trời ấm mới làm việc nhiều qua tháng 10 bắt đầu trú đông. Làm việc nửa năm nghỉ nửa năm, các cô cậu từ nơi khác đến cũng có thể thích nghi dần. Về lương thực làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không có thì tự tìm cách. Những người mới đến như các cô có thể ứng trước lương thực từ làng, sau này dùng điểm công để trả. Làng cũng ít việc còn về người làng hợp thì chơi, không hợp cũng không sao cứ làm tốt việc của mình là được.” Trương Đại Thắng vừa nói vừa hút thuốc.
Nghe những lời này Tô Tiểu Tô lập tức tổng kết bốn điểm. Thứ nhất làng hẻo lánh và nghèo, thứ hai ngoài trồng trọt còn phải khai hoang nghĩa là không được nhàn rỗi.
Thứ ba không làm việc không có cơm ăn, thứ tư người làng không muốn quan tâm đến các cô, mối quan hệ giữa dân làng và thanh niên trí thức không hòa hợp.
Tô Tiểu Tô bày tỏ lòng biết ơn rồi trò chuyện thêm vài câu. Vài phút sau có mấy người đi về phía này là nữ chính Ý Tầm Tuyết, Phó Vân Châu, Ôn Khả Khả và những người khác.
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ đứng bên cạnh trò chuyện thấy họ đi tới gật đầu một cái coi như đã chào hỏi rồi tiếp tục trò chuyện.
Ngược lại Ý Tầm Tuyết chạy vài bước tiến lại gần nhiệt tình nói: “Tiểu Tô, Tiểu Vũ hóa ra hai bạn đã đến sớm rồi. Tôi đã tìm hai bạn rất lâu.”
“Hả?” Tô Tiểu Tô hơi ngớ người, họ khi nào đã thân thiết như vậy.
Tô Tiểu Tô theo phản xạ nhìn về phía Lâm Vũ, ánh mắt hỏi ‘khi nào cậu lại kết bạn với cô ta vậy?’ (Truyện đăng trên app TYT)
Lâm Vũ cũng một mặt đầy dấu hỏi đôi mắt mở to ánh mắt ám chỉ ‘đừng oan cho tôi, tôi không thân với cô ta, là cậu phải không? Tổng cộng tôi nói với cô ta chưa được hai câu được không? Vậy cô ta có ý gì?’