Bốn ngày sau tàu hỏa đến điểm đến cùng với một tiếng ‘cạch’, tàu hỏa dần dần dừng lại.
Trong khoảnh khắc, toa tàu lập tức trở nên náo nhiệt.
“Wow Tiểu Tô cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi. Mấy ngày nay ngồi khiến tôi thực sự đau lưng mỏi gối.” Lâm Vũ nói có chút phấn khích.
Lần đầu tiên đi tàu hỏa, ban đầu cô ấy còn có chút mới mẻ hào hứng nhưng sau mấy ngày đã cảm thấy tay chân đâu đâu cũng không thoải mái.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng đến.”
Tô Tiểu Tô cảm thán loại tàu hỏa cũ kỹ này thực sự làm mới nhận thức của cô. Kiếp trước đã quen với máy bay, tàu cao tốc nên cô thực sự không thể chấp nhận loại toa tàu xanh bằng sắt pha trộn các mùi lạ này.
Mọi người vội vàng cầm hành lý, lối đi bắt đầu trở nên đông đúc.
“Tiểu Tô, mình có sức để mình giúp bạn lấy hành lý.” Lâm Vũ không nói hai lời đã lấy hành lý của Tô Tiểu Tô từ giá hành lý trên đầu xuống.
“Cảm ơn Tiểu Vũ, mình tự làm được.”
“Để mình để mình, bạn nhìn gầy thế làm sao có sức mang nổi những hành lý này."
Tô Tiểu Tô hơi ngượng cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng nhỏ của mình, thực sự hơi gầy nhưng cô có sức mà.
Nhìn dáng vẻ tích cực của Lâm Vũ, Tô Tiểu Tô cũng không khách sáo nữa, cùng lắm thì sau này quan tâm cô ấy nhiều hơn.
Trong tiềm thức của cô đã đặt Lâm Vũ dưới cánh của mình, đến nỗi sau này giúp cô ấy thoát khỏi một kiếp nạn.
Ý Tầm Tuyết thấy Lâm Vũ chỉ giúp Tô Tiểu Tô hoàn toàn không thấy cô ta đứng bên cạnh, thêm vào đó thời gian qua Tô Tiểu Tô rất lạnh nhạt với cô ta trong lòng có chút không thoải mái, đối với Tô Tiểu Tô vô cớ có chút không thích.
Phó Vân Châu lấy xong hành lý ngẩng đầu lên thấy Ý Tầm Tuyết đứng ngây người ở đó không biết đang nghĩ gì, ngước lên thấy trên giá hành lý còn một hành lý liền lấy xuống.
“Đồng chí Ý, hành lý của cô.” Giọng nam lạnh lùng trầm khàn vang lên.
Ý Tầm Tuyết lập tức tỉnh táo lại, thấy Phó Vân Châu giúp mình lấy hành lý xuống trong lòng lập tức vui vẻ dịu dàng nói lời cảm ơn.
Phó Vân Châu chỉ nhẹ nhàng gật một cái hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân tính cách lạnh nhạt không bao giờ chủ động giúp đỡ người khác lại giúp đỡ nữ đồng chí chưa nói chuyện được mấy câu này.
Tô Tiểu Tô liếc nhìn Ôn Khả Khả - vị hôn thê của Phó Vân Châu vất vả xách gói đồ, đôi mắt sâu thẳm lóe lên rồi chuyển hướng không nhìn họ nữa.
Chẳng lẽ đây chính là hào quang nữ chính đi đến đâu cũng có người giúp đỡ, đồng thời trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải án binh bất động đánh vào chỗ hiểm của rắn đã muốn báo thù cho nguyên chủ thì phải một đòn trúng đích, tuyệt đối không thể cho đối phương cơ hội phản công mình.
Tô Tiểu Tô vừa nghĩ vừa theo Lâm Vũ chuẩn bị xuống tàu.
“Đừng chen đừng chen, Tiểu Tô theo sát mình. Có thể đừng chen nữa không, người xuống trước người lên sau không biết sao?”
Tô Tiểu Tô chỉ cảm thấy bực bội không biết ai đụng cô một cái, cô không kiểm soát được ngã về một bên, nhìn thấy sắp ngã Tô Tiểu Tô trực tiếp bật ra một câu quốc túy trong lòng.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay mảnh khảnh đỡ lấy cô. Tô Tiểu Tô theo phản xạ quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn nữ chính, đôi mắt lập tức mở to.
Tô Tiểu Tô lập tức nhớ lại nguyên tác, sách nói nữ chính đã giúp đỡ nguyên chủ trên tàu hỏa, chẳng lẽ đây chính là nữ chính giúp đỡ nguyên chủ sao?
Nhờ vậy nên nguyên chủ xác định nữ chính là một đồng chí tốt có tấm lòng thiện lương, từ đó trên con đường nữ chính thiết kế đi một mạch tới cùng.
Bản thân đã tránh cô ta đến vậy không ngờ những chuyện phải xảy ra vẫn xảy ra, có vẻ có những điều không thể thay đổi.
“Đồng chí, bạn còn ổn không?” Ý Tầm Tuyết lo lắng hỏi, mắt đầy lo âu.
“Cảm ơn bạn, Ý đồng chí. Nếu không tôi sợ rằng đã ngã đau rồi.” Tô Tiểu Tô nở nụ cười biết ơn nói nhưng đáy mắt không có chút nhiệt độ nào.
Ý Tầm Tuyết gật đầu: “Không cần khách sáo cùng là thanh niên trí thức xuống nông thôn nên giúp đỡ lẫn nhau, đây là điều tôi nên làm nếu bạn không ngại sau này có thể gọi tôi là Tầm Tuyết, tôi gọi bạn là Tiểu Tô được không?”
“Được.” Tô Tiểu Tô sảng khoái đồng ý nhưng trong lòng sự đề phòng cần có không giảm chút nào ngược lại còn tăng thêm một phần.
“Tiểu tô, mình ở đây.” Lâm Vũ vẫy tay gọi to.
Tô Tiểu Tô gật đầu nhanh chóng xuống toa tàu.
“Tiểu tô sao giờ bạn mới xuống? Tôi vừa quay đầu phát hiện bạn không theo kịp giật mình một cái.”
“Vừa rồi người quá đông chúng ta ra ngoài trước đi.”
“Được.”