Vừa hay gặp Phó Vân Châu và Ôn Khả Khả trở về, hai bên gật đầu chào. Tô Tiểu Tô nghiêng người đi qua toa tàu lắc lư không ngừng.

Tô Tiểu Tô để bản thân đứng vững rồi vặn vòi nước bắt đầu rửa mặt, thời đại này vòi nước chảy rất nhỏ muốn rửa mặt cần phải cúi người dùng tay hứng nước rất lâu, cô cảm thấy eo nhỏ của mình hơi đau, thực sự nhớ vòi nước cảm ứng điện của thế giới tương lai. (Truyện đăng trên app TYT)

Sau khi rửa mặt đơn giản, Tô Tiểu Tô không vội trở về mà ở khu vực hút thuốc hoạt động cánh tay và chân một chút, tiện thể nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ tàu rồi mới quay người trở về.

Khi trở lại chỗ ngồi, mọi người đã bắt đầu ăn sáng, Tô Tiểu Tô rót một bình trà nước nóng lại lấy từ gói đồ ra trứng và bánh bao nhân thịt lớn bắt đầu ăn.

Lưu Tiểu Lan thấy Tô Tiểu Tô lấy ra trứng và bánh bao nhân thịt lớn suýt nữa cắn nát một hàm răng, lập tức cảm thấy bánh ngô trong tay không thơm nữa.

Cô ta nhìn mọi người, Lâm Vũ ăn bánh bao bột trắng lớn trong tay cũng có một quả trứng.

Phó Vân Châu và Ôn Khả Khả ăn bánh quy và điểm tâm dù sao họ đến từ thành phố Kinh từ trang phục đã có thể thấy gia cảnh rất tốt, huống hồ Phó Vân Châu còn đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay, cô ta biết mình không thể so với họ nhưng quần áo của Tô Tiểu Tô cũng tương tự như cô ta tại sao lại được ăn ngon hơn? 

Ban đầu Lưu Tiểu Lan còn không cảm thấy ăn bánh ngô có gì dù sao thời buổi này mọi người đều nghèo có thể ăn no đã là tốt rồi nhưng so với Tô Tiểu Tô càng làm nổi bật sự khốn khổ của mình.

Lưu Tiểu Lan nắm chặt bánh ngô trong tay, thậm chí không muốn để mọi người thấy nhưng tiếng sôi bụng khiến cô ta không nỡ bỏ xuống bánh ngô trong tay, càng nghĩ trong lòng càng chua chát thực sự muốn bùng cháy trong cơn giận dữ.

Tô Tiểu Tô không biết những uẩn khúc trong lòng Lưu Tiểu Lan, ngay cả khi biết cô cũng không quan tâm.

Lúc này Tô Tiểu Tô một tay cầm trứng gà bóc vỏ, một tay cầm bình trà nhỏ vui vẻ uống nước nóng.

Gần trưa tàu hỏa dừng lại, Tô Tiểu Tô nhìn qua cửa sổ hướng về phía nhà ga và đám đông mang đậm đặc trưng thời đại. 

Lúc này trong toa tàu một cô gái 17,18 tuổi xách hành lý nặng nề đi về phía chỗ ngồi của Tô Tiểu Tô, cô gái nhỏ cầm vé tìm chỗ ngồi.

“Đồng chí xin chào, đây là chỗ của tôi.” Cô gái nhỏ đến bên cạnh ghế của Ôn Khả Khả mặt đầy nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng giọng trong trẻo như chim Hoàng Oanh ấm áp ngọt ngào đầy thân thiện.

Ôn Khả Khả vội vàng cầm gói đồ bên cạnh nhường chỗ. Cô gái nhỏ nói lời cảm ơn rồi cầm hành lý nặng nề muốn đặt lên giá để đồ, nam thanh niên trí thức bên cạnh chủ động giúp một tay đặt hành lý xong ngồi xuống.

“Đồng chí, cảm ơn anh vừa rồi.” Cô gái nhỏ cảm ơn đối phương.

“Không cần khách sáo chỉ là giúp một tay thôi, ra ngoài ai cũng không dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau mà.” Nam thanh niên trí thức cười hiền lành nói.

Cô gái nhỏ nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại ở mặt Tô Tiểu Tô lâu hơn một chút dường như không ngờ người này có dung mạo xuất chúng như vậy, thậm chí cô ta còn không bằng, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.

Cô gái nhỏ mỉm cười nhẹ dịu dàng nói: “Mọi người đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn sao? Tôi tên Ý Tầm Tuyết năm nay mười tám tuổi là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, rất vui được gặp mọi người.”

Khi người này nói cô ta tên Ý Tầm Tuyết, Tô Tiểu Tô cảm thấy tim đập một cái, không để lộ cảm xúc ngẩn mắt lên nhanh chóng đánh giá. 

Quần màu xám, áo sơ mi hoa nhỏ đã cũ, khuôn mặt trứng ngỗng, lông mày cong, mắt hạnh, mũi nhỏ xinh, môi hơi cong lên tuy trắng hơn người khác một chút nhưng vẫn hơi thô ráp nhưng tổng thể là một mỹ nhân kiểu nhỏ nhắn xinh đẹp.

Nhìn thân hình gầy gò của nữ chính ngực phẳng đối với Tô Tiểu Tô đã từng thấy nhiều mỹ nữ với thân hình nóng bỏng ở kiếp trước thực sự không có gì hấp dẫn.

Tô Tiểu Tô thu hồi tầm nhìn tiếp tục cúi mắt nhắm mắt dưỡng thần.

“Bạn cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn à? Bạn đến đâu?” Ôn Khả Khả hỏi 

“Tôi đến đội sản xuất Hồng Sơn trấn Thanh Thủy huyện Bảo Thanh ở Đông Bắc, còn bạn?" 

"Tôi cũng vậy. Tuyệt quá, chúng ta lại có thêm một người bạn đồng hành.” Ôn Khả Khả nghe nói cùng một điểm xuống nông thôn trong lòng rất vui dù sao xa quê hương đến một nơi xa lạ, mọi người đều khá hoang mang có thể có người quen cùng đi luôn tốt hơn đi với người lạ.

Ý Tầm Tuyết chớp đôi mắt to trong sáng tò mò hỏi: “Mọi người đều đi cùng một nơi với chúng tôi sao?” 

“Tôi tên Ôn Khả Khả, đây là bạn trai tôi tên Phó Vân Châu. Vị đối diện là Tô Tiểu Tô, vị này là Lâm Vũ, chúng tôi đều đến đội sản xuất Hồng Sơn, trấn Thanh Thủy huyện Bảo Thanh. Đây là Lưu Tiểu Lan, cô ấy cũng đến trấn Thanh Thủy nhưng không cùng đội sản xuất với chúng ta. Còn ghế đối diện cũng không cùng đội sản xuất." Ôn Khả Khả giới thiệu từng người.

Ý Tầm Tuyết vội vàng chào từng người, Tô Tiểu Tô chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi không nói nữa.

Khi đọc sách trước đây chỉ cảm thấy nữ chính trừng phạt kẻ xấu rất thỏa mãn cũng không thấy có gì không đúng nhưng bây giờ bản thân hóa thân thành nữ phụ xui xẻo trong tình huống không biết gì lại còn chủ động làm bia đỡ đạn cho nữ chính thì vẫn nên ẩn mình trước.

Với con mắt nhìn người trước đây của cô, nữ chính này chẳng phải là một thánh mẫu giả tạo sao? 

Ý Tầm Tuyết thấy Tô Tiểu Tô lạnh nhạt với cô ta cũng không biết mình đã làm gì xúc phạm cô khiến cô không muốn nói chuyện nhiều với mình nhưng lần đầu gặp mặt cũng không tiện hỏi.

Với vận khí của nữ chính rất nhanh mọi người đều trở nên thân thiết, nói chuyện này chuyện kia rất náo nhiệt.

Tô Tiểu Tô tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không chen vào nếu bỏ qua ánh mắt thỉnh thoảng nhìn từ đối diện thì sẽ tốt hơn. (Truyện đăng trên app TYT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play