Những người hàng xóm ở cửa trực tiếp nổ tung, so với việc chiếm đoạt tài sản tập thể của nhà nước, họ quan tâm hơn là người phụ nữ có quan hệ với Tô Kiến Quốc là ai còn có con ngoài hôn nhân. 

Trời ơi! Tô Kiến Quốc này thật là người không như vẻ ngoài, vợ chính thức ch.ết rồi cưới một người vợ kế, bên ngoài còn nuôi một con hồ ly tinh; lặng lẽ không nói gì đã có một trai hai gái, ngay cả địa chủ giàu có cũng không chơi hoa như hắn.

Mọi người bàn tán xôn xao, Tô San San vẫn chưa hoàn hồn từ trạng thái ngơ ngác, ba dượng cũng bị bắt vậy ai nuôi cô ta? Ai cho cô ta tiền tiêu? (Truyện đăng trên app TYT)

“Mọi người sao lại tụ tập ở đây? San San, tôi đến đưa cho cháu thông báo xuống nông thôn. Đứa trẻ này giác ngộ tư tưởng cao không sợ khổ chủ động đăng ký xuống nông thôn xây dựng nông thôn mới góp gạch góp ngói, thật đáng khen.” Chủ nhiệm văn phòng khu phố mặt đầy nụ cười đi vào vì việc này khu dân cư của họ đều được cấp trên khen ngợi.

“Xuống nông thôn? Sao tôi lại xuống nông thôn?” Tô San San không thể tin được mà kêu lên.

“Sao lại không thể? Đây này, thông báo đã xuống rồi, bốn ngày sau tàu hỏa đi Tây Bắc. Cháu chuẩn bị đi!” Chủ nhiệm văn phòng khu phố đưa thông báo cho Tô San San. 

Tô San San không chịu nhận, những đòn giáng liên tiếp khiến cô ta trực tiếp khóc lên nói: “Tôi không đăng ký xuống nông thôn, đây không phải của tôi. Các người chắc chắn nhầm rồi. Hiện tại nhà chỉ có mình tôi là con, tôi có thể không cần xuống nông thôn.”

Chủ nhiệm văn phòng phố trực tiếp lạnh mặt.

“Cháu không đi đăng ký sao lại có thông báo, tôi thấy cháu là xúc động quá nên quên rồi. Bây giờ đã không thể thay đổi được, cháu nên nhanh chóng chuẩn bị đi.” Nói xong liền nhét thông báo vào tay Tô San San quay đầu bỏ đi.

Tô San San nhìn thông báo trong tay gục xuống đất khóc nức nở.

“Anh, chúng ta còn thu nhà không?” Một tên côn đồ nhỏ bên ngoài đám đông hỏi. 

Đại ca nheo mắt khóe miệng hơi cong lên: “Mấy ngày nữa hãy đến, căn nhà này sớm muộn gì cũng là của chúng ta chạy đâu cho thoát. Đi thôi.”

Hai người lặng lẽ rời đi nếu Tô Tiểu Tô ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là nhóm người mà cô đã bán nhà.

Hàng xóm nhìn Tô San San như vậy, lúc này cũng không biết nói gì đều trở về nhà nhưng vẫn không ngăn được những lời bàn tán sau lưng.

Ai gặp nhau cũng sẽ hỏi một câu ‘này chuyện nhà họ Tô có nghe nói không? Chính là Tô Kiến Quốc ngoại tình ở nhà máy đồ hộp đó.'

Chỉ vài ngày, chuyện xấu của Tô Kiến Quốc đã lan truyền, không chỉ buôn bán tài sản tập thể còn ngoại tình với một góa phụ sinh một đứa con riêng. 

Tin này như một giọt nước nổ tung trong chảo dầu, gió tám hướng nổi lên một thời lan truyền khắp nơi. 

Chuyện của Tô Kiến Quốc ảnh hưởng quá xấu bị bắt làm điển hình, vụ án nhanh chóng được phán quyết. 

Tô Kiến Quốc bị kết án hai mươi năm, Trịnh Xuân Hoa bị kết án mười bảy năm, goá phụ Trương bị kết án tám năm, phó chủ nhiệm đại béo bị kết án chín năm. 

Khi Tô San San nhận được tin cả người đều suy sụp không phải vì mẹ ruột và cha dượng bị bắt mà vì bản thân không còn chỗ dựa, không ai nuôi cô ta nữa.

Nghĩ đến việc mình còn phải xuống nông thôn, Tô San San muốn tìm một sợi dây để treo cổ. Tại sao trời không cho cô ta một con đường sống chứ?

Cuối cùng, Tô San San thực sự không còn cách nào đành tìm một nam sinh từng theo đuổi cô ta ở trường muốn mượn ít tiền.

Nam sinh đó là con trai duy nhất của chủ nhiệm văn phòng nhà máy thép tính cách lươn lẹo, người vừa béo vừa xấu thường ngày ở trường hay tỏ ra ân cần với Tô San San.

Sau khi bị người đàn ông ép buộc dụ dỗ, Tô San San cuối cùng đã bán đêm đầu tiên của mình với giá một trăm đồng.

Ngày xuống nông thôn, Tô San San xách một gói đồ đơn giản nắm chặt 30 đồng còn lại lên tàu hỏa đi Tây Bắc và tất cả những điều này đã không còn liên quan gì đến Tô Tiểu Tô nữa.

Mặt khác Tô Tiểu Tô tựa vào ghế miệng hơi há đang ngủ say sưa. Phó Vân Châu vừa tỉnh giấc đối diện cái nhìn đầu tiên là Tô Tiểu Tô dáng vẻ nhỏ nhắn khi ngủ vừa đáng yêu vừa ngây thơ.

Ánh sáng bình minh chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, Phó Vân Châu có chút hoảng hốt.

Đột nhiên cảm giác bất thường trên cánh tay khiến anh ta tỉnh táo lại quay đầu nhìn, chỉ thấy Ôn Khả Khả một tay ôm cánh tay anh ta, một tay dụi mắt mơ màng tỉnh dậy.

“Anh tỉnh rồi à?” Ôn Khả Khả nhìn bạn trai đã tỉnh của mình hỏi. 

Phó Vân Châu phản xạ trả lời còn về khoảnh khắc hoảng hốt đó chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị anh ta vứt ra sau đầu.

“Vậy chúng ta cùng đi rửa mặt nhé!” Ôn Khả Khả lấy từ túi ra kem đánh răng, bàn chải và một cục xà phòng rồi kéo Phó Vân Châu rời đi.

Không lâu sau Lâm Vũ cũng tỉnh dậy thấy Tô Tiểu Tô ngủ ngon nên không gọi cô tự mình đi rửa mặt.

Lưu Tiểu Lan thấy Tô Tiểu Tô vô tâm vô phế ngủ ngon như vậy cảm thấy tức không chỗ nào xả nhưng cũng không biết cụ thể tức cái gì chỉ là thấy bộ dạng đó của cô khó chịu nên hành động có chút mạnh.

Tô Tiểu Tô bị đánh thức, thấy Lưu Tiểu Lan cầm hột cơm và bình trà kêu loảng xoảng có chút ngán ngẩm, người này lại nổi cơn gì? 

Tô Tiểu Tô dụi mắt, miệng nhỏ há ra ngáp một cái nhẹ nhàng.

“Tiểu Tô, bạn tỉnh rồi.” Lâm Vũ trở về thấy bạn tốt tỉnh dậy rất vui mừng. 

Tô Tiểu Tô cười như hoa ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ, khung cảnh đẹp khiến Lâm Vũ không nhịn được ngẩn người đờ đẫng nhìn nụ cười thuần khiết trong sáng nhất thế gian như tiên nữ từ trên trời.

“Tiểu Vũ, mình đi rửa mặt một chút sẽ quay lại ngay. Bạn có thể giúp mình trong hành lý không?” (Truyện đăng trên app TYT)

“Hả? À được, bạn đi đi.”

“Cảm ơn bạn." Tô Tiểu Tô cười cảm ơn rồi lấy đồ rửa mặt từ túi hành lý đi về phía kết nối toa tàu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play