Một bà cụ đảo mắt nói: “Ai nha, nhìn bộ dạng hồ ly tinh của cô ta ai không nhìn ra là được đàn ông nuông chiều.”
“Bà nói vậy tôi mới nhớ ra trước đây tôi từng thấy một cái bóng đen lén lút đi vào nhà cô ta giữa đêm khuya, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.”
“Mấy bà nói xem có phải người đàn ông này không?” Một phụ nữ mặt đầy ý tứ nói
“Ai biết được, không chừng người ta có mấy người đấy.” (Truyện đăng trên app TYT)
“Haha bà nói cũng đúng.”
Goá phụ Trương lúc này đã không còn để ý đến những lời đàm tiếu của mọi người, sợ hãi gục đầu nhưng dù vậy cũng không thoát khỏi số phận bị bắt, hai người trực tiếp bị đưa đi.
_________
“A…a…a…sao lại thế này?” Tô San San trở về nhìn căn nhà trống rỗng hoảng sợ hét lên.
Nghe thấy tiếng, hàng xóm xung quanh đều đến xem náo nhiệt, nhìn căn phòng trống trơn sợ đến mức hàm dưới không khép lại được.
Đây là trộm nào lại lấy sạch đến vậy? Sao họ không nghe thấy chút động tĩnh nào?
Tô San San thất thần, sau này cô ta sẽ sống thế nào? Đúng rồi báo công an, cô ta phải báo công an bắt những tên trộm đó tìm lại tất cả đồ đạc.
Tô San San nắm chặt hai tay trong mắt toàn là căm hận, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho những kẻ này.
Hiện giờ mẹ cô ta đã bị bắt, cha dượng cũng không tìm thấy, Tô Tiểu Tô con tiện nhân đó cũng không còn dễ bắt nạt nữa.
Bây giờ nếu cô ta còn muốn sống dù thế nào cũng không thể rời khỏi căn nhà này vì vậy những đồ đạc này nhất định phải tìm lại, nếu không cô ta sẽ ở đâu.
“Ôi trời ơi, tên trộm này lấy sạch thật. Con gái, con mau đi báo công an đi chúng tôi sẽ giúp con trông nhà.” Bà cụ hàng xóm nói vậy nhưng trong lòng nghĩ cũng chẳng có gì để trông
“Đúng vậy, San San con mau đi báo công an đi. Tôi cũng sẽ giúp con trông nhà.” Một người phụ nữ hàng xóm nói.
“Tôi cũng giúp con trông nhà.”
“Cả tôi nữa.”
“Thêm tôi nữa.”
Những người hàng xóm thích xem náo nhiệt, người nói câu này kẻ nói câu kia người nào cũng nhiệt tình.
Khi bạn sống tốt hơn họ, họ không khỏi đầy ghen tị, mọi người đều nghèo tại sao chỉ mình bạn giàu nhưng khi bạn nghèo khó hoặc gặp hoạn nạn họ sẽ thương hại đồng cảm bố thí cho bạn.
Lúc này một đội người nhanh chóng vào khu nhà công vụ theo cầu thang lên tầng hai thấy người đang đứng chặn trước cửa trực tiếp nói: “Tránh ra hết, tránh ra.”
Tô San San đáng thương yếu ớt bày tỏ lòng biết ơn vừa định rời đi báo cảnh sát thì thấy một nhóm người xông vào.
Người kia vừa định nói khám nhà nhưng nhìn căn phòng trống không trực tiếp sững người, lời nói kẹt ngay trong cổ họng.
“Đây có phải nhà của Tô Kiến Quốc không?”
Tô San San theo phản xạ gật đầu có chút bối rối nhìn họ, trong lòng có một cảm giác không hay.
“Chúng tôi là bộ phận đặc biệt, phòng của Tô Kiến Quốc là phòng nào?” Người dẫn đầu lạnh lùng nhìn Tô San San.
Tô San San run người lại theo phản xạ chỉ vào một căn phòng. Người dẫn đầu ra hiệu, hai ba người đàn ông phía sau trực tiếp xông vào phòng của Tô Kiến Quốc.
Người đàn ông dẫn đầu sau đó cũng đi vào nhìn căn phòng trống trơn nhíu mày, lá thư tố cáo kia anh ta cũng đã đọc trong thư nói ngay dưới gầm giường của Tô Kiến Quốc có một ngăn bí mật, ở đó có sổ sách ghi chép việc tham ô tài sản tập thể của ông ta nhưng cái giường đâu rồi?
“Cô lại đây.” Người đàn ông dẫn đầu chỉ vào Tô San San.
Tô San San giật mình mù mịt vội vàng đi tới.
“Giường của Tô Kiến Quốc trước đây đặt ở vị trí nào?”
“Hả?”
“Tôi hỏi giường của Tô Kiến Quốc trước đây ở vị trí nào?” Người đàn ông có chút không kiên nhẫn nói
“Ở bên này.” Tô San San chỉ vào một vị trí đại khái.
Người đàn ông dẫn đầu cẩn thận kiểm tra mặt sàn, cuối cùng tìm thấy điểm bất thường cậy lên hai viên gạch lát sàn trực tiếp lấy ra từ bên trong một hộp gỗ, mở ra thấy sổ sách bên trong rồi đóng hộp lại.
Tô San San thấy từ dưới sàn nhà cậy ra một hộp gỗ giật mình không nhỏ mặc dù cô ta không biết trong hộp này đựng những gì nhưng chắc chắn đoán được có thể đặt ở nơi kín đáo như vậy chắc chắn là tiền bạc hoặc của quý trong nhà.
Cô ta muốn ngăn cản những người này nhưng nhìn thái độ của họ cũng biết họ không đến với thiện ý.
Những người này là kiểm tra các phòng khác tất cả đều trống trơn mặc dù trong lòng có chút thắc mắc nhưng cũng không liên quan nhiều đến họ mục đích chuyến đi này của họ là tìm sổ sách.
Tô San San thấy những người này chuẩn bị rời đi vội vàng tiến lên dịu dàng nói: “Con là con gái của nhà này tại sao các người lại lấy đồ đi? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tô San San mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn mạnh dạn hỏi dù sao đây đều là tiền của gia đình cũng sẽ là tiền của mình, có số tiền này sau này không lo sống không tốt, không phải lo ăn uống nữa nên số tiền này họ không thể mang đi.
Người đàn ông dẫn đầu cười nhạt một tiếng nói: “Cô là con gái kế của Tô Kiến Quốc phải không?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu khẳng định họ đã điều tra rõ ràng. Tô Kiến Quốc có hai con gái, con gái ruột đã xuống nông thôn, người còn lại trong nhà chắc chắn là con gái kế. (Truyện đăng trên app TYT)
Tô San San trong lòng có chút tức giận, cô ta không thích nghe hai chữ con gái kế từ miệng người khác.
Tô San San bề ngoài không để lộ cảm xúc nhẹ nhàng gật đầu.
“Tô Kiến Quốc quan hệ nam nữ bừa bãi, có con ngoài hôn nhân còn lợi dụng chức vụ tham ô chiếm đoạt tài sản tập thể của nhà nước. Hiện nay chứng cứ rõ ràng, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật.” Người đàn ông dẫn đầu vun vẩy hộp gỗ trong tay nói.
Tô San San như bị sét đánh đứng sững tại chỗ. Người đàn ông dẫn đầu trực tiếp dẫn người đi, đến nhanh đi cũng nhanh.