Từ khi biết mọi người đều đến cùng một nơi, mối quan hệ cũng gần gũi hơn nhiều. Ngồi một lúc thấy sắp đến trưa, mọi người đều đói, một số người đã lấy thức ăn từ gói đồ ra ăn.
Tô Tiểu Tô lấy hột cơm nhôm từ gói đồ, trưa nay cô định ăn gà rừng nhỏ hầm nấm với cơm. (Truyện đăng trên app TYT)
Trong khoảnh khắc mở hộp cơm, mùi thơm đậm đà của thịt tỏa ra. Mấy người đang gặm bánh bao bên cạnh không tự chủ nuốt nước bọt vốn tưởng ăn bánh bao bột trắng đã là khá tốt rồi không ngờ còn có người ăn thịt.
“Oa bạn ăn gà rừng nhỏ hầm nấm à, của tôi là bánh bao nhân thịt. Hôm nay tôi xuống nông thôn đòi ba một bữa ngon, không thì quá tiện nghi cho họ rồi.”, Lâm Vũ lắc lắc hộp cơm trong tay nói: “Tôi mời bạn ăn bánh bao.” Lâm Vũ gấp hai cái cho vào hộp cơm của Tô Tiểu Tô.
“Tôi mời bạn ăn miếng gà.” Tô Tiểu Tô cũng gắp hai miếng cho vào hộp cơm của Lâm Vũ, hai người cười hì hì cùng ăn trưa.
Phó Vân Châu và Ôn Khả Khả đều đến từ thành phố Kinh, gia đình cũng rất khá giả tất nhiên không ham những món ăn này nhưng có một người trong lòng gần như nổi cơn ghen tị.
Tại sao cùng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, người khác đều được ăn thịt còn cô ta lại phải gặm bánh ngô.
Ngửi mùi thịt thơm, Lưu Tiểu Lan trong lòng đầy ghen tỵ ba mẹ của cô ta trọng nam khinh nữ.
Đồ ngon trong nhà đều dành cho anh trai, em trai ngay cả lần xuống nông thôn này cũng là cô ta thay anh trai đi nhưng mẹ cô ta chỉ chuẩn bị cho cô ta vài cái bánh ngô và một ít dưa muối, tại sao đều là con gái mà Tô Tiểu Tô lại có thể sống tốt như vậy?
“Nhà bạn thật giàu có, cuộc sống này gần như sánh ngang tiểu thư tư bản rồi.” Lưu Tiểu Lan giả vờ mặc đầy ngưỡng mộ nói.
Tô Tiểu Tô lập tức báo động, thời buổi này liên quan đến tư bản thì không có kết cục tốt đâu, người này rõ ràng muốn hại cô.
“Nhà tôi tám đời nông dân nghèo chỉ thiếu điều nhận cứu trợ lương thực. Tôi thay chị kế xuống nông thôn, ba ruột để bù đắp cho tôi nên dùng số tiền còn lại trong nhà mua cho tôi một phần thịt để tôi ở bên ngoài ăn một bữa ngon. Bạn xuống nông thôn chắc hẳn người nhà cũng thương bạn nên chuẩn bị đồ ngon dù sao bạn ăn no mới lên đường tốt phải không?”
Mọi người đều thấy câu này nghe sao mà kỳ cục nhưng lại không nói ra được kỳ cục ở đâu.
Lâm Vũ suýt phun cười, không ngờ cô bạn nhỏ mới quen miệng cũng khá lợi hại, lời nói toàn đâm vào tim người.
Lưu Tiểu Lan cảm thấy mình bị đau tim, mặt lúc xanh lúc trắng vì tức giận, giận dữ cầm bình nước đi lấy nước nóng.
Lâm Vũ giơ ngón cái với Tô Tiểu Tô.
“Nhà bạn cũng có mẹ kế à?”
Tô Tiểu Tô gật đầu, Lâm Vũ mặt đầy khổ sở nói: “Nhà tôi cũng vậy, mẹ tôi chết vì bệnh. Ba tôi cưới một người phụ nữ về sau đó lại sinh hai đứa em trai chỉ vì em trai còn nhỏ nên mới đến lượt tôi xuống nông thôn. Ba tôi cảm thấy có lỗi với tôi nên hứa mỗi tháng sẽ gửi tiền cho tôi, không thì tôi nhất định sẽ làm ầm lên.”
“Thực ra ba bạn đối với bạn rất tốt.”
“Tôi biết ông ấy đối với tôi rất tốt, tôi chỉ là hơi tức vì ông ấy quên mẹ tôi quá nhanh. Mẹ kế của bạn có tốt với bạn không?” Lâm Vũ hỏi.
Tô Tiểu Tô không lên tiếng, cô không phải kiểu người tùy tiện than thở để lấy lòng thương hại của người khác.
Lâm Vũ lập tức phản ứng lại hận không thể tự đánh mình một cái ấy nấy nói: “Xin lỗi, tôi hỏi gì vậy chứ. Dù sao sau này chúng ta cách họ xa như vậy không nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó là tốt nhất.”
Tiểu Tô vừa gầy vừa yếu đuối, số phận còn khổ hơn mình, sau này mình phải bảo vệ nhiều hơn tránh bị người ta bắt nạt.
“Ừm.” Tô Tiểu Tô cười đáp.
Buổi tối, Tô Tiểu Tô ăn thịt kho với cơm, cô sẽ không vì vài lời của người khác mà bạc đãi bản thân.
Lưu Tiểu Lan bị nghẹn lời buổi trưa nên không gây sự nữa nhưng vẫn không giấu được vẻ ghen tị trong mắt.
Tô Tiểu Tô trên tàu sống tự do thoải mái còn bên phía Tô Kiến Quốc thì đại nạn đã đến.
Sau khi bộ phận đặc biệt nhận được thư tố cáo, qua một phen điều tra xác định là sự thật liền cử người đi bắt giữ.
Nhà goá phụ Trương, hai người giữa ban ngày không biết xấu hổ đang quấn quýt. Tô Kiến Quốc cười đầy vẻ đắc ý, con trai đi học rồi trong nhà cũng không có người khác nên goá phụ Trương hoàn toàn không e ngại, đàn ông thích gì bà ta hiểu rõ.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa 'cốc…cốc…'
“Có người đến, đợi đã Kiến Quốc hay để em ra xem.”
'Cốc…cốc…' tiếng gõ cửa dồn dập không ngừng, Tô Kiến Quốc bóp mông góa phụ Trương một cái mặt đầy khó chịu nói: “Đi mở cửa.” rồi tự mình nằm dài trên giường.
Đây là nhà goá phụ Trương thường không ai đến đây tìm ông ta nên ông ta để tình nhân đi mở cửa nhanh chóng giải quyết việc để quay lại tiếp tục.
Goá phụ Trương cũng không dám nói gì dù sao bà ta và con trai còn phải dựa vào người đàn ông này để sống, vội vàng mặc quần áo chạy đi mở cửa.
“Ai vậy?” Goá phụ Trương mặt đầy khó chịu mở cổng.
Người trực tiếp xông vào hỏi: “Tô Kiến Quốc đâu?”
Góa phụ Trương sợ đến ngây người run rẫy nói: “Ở trong phòng.”
Mấy người trực tiếp xông vào, lúc này bên ngoài sân tụ tập không ít người đều đang chỉ trỏ.
“Các người là ai? Sao vào được?” Tô Kiến Quốc nhìn mấy người vào trực tiếp quát, tiện tay chụp lấy chăn đắp lên eo.
Người dẫn đầu trong mắt lóe lên vẻ khinh thường nói: “Tô Kiến Quốc phải không?”
Tô Kiến Quốc nhíu mày không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn gật đầu.
“Chúng tôi nhận được tố cáo nói anh buôn bán tài sản tập thể của nhà nước trục lợi cá nhân thêm nữa là ngoại tình, đi với chúng tôi.”
Tô Kiến Quốc mặt lập tức trắng bệnh, sao sao lại thế này những việc đó ông ta làm rất bí mật sao lại có người biết? Chẳng lẽ có người cố ý hại ông ta?
Người dẫn đầu thấy bộ dạng của ông ta còn gì không hiểu, sắc mặt lạnh xuống trực tiếp đưa đi. (Truyện đăng trên app TYT)
Tô Kiến Quốc bị người ta ấn xuống từ giường, chăn quấn quanh eo cũng tụt xuống, mọi người thực sự không dám nhìn liền ném cho ông ta một cái quần đùi lớn.
Hàng xóm láng giềng thấy một người đàn ông cởi trần bị áp giải ra từ nhà goá phụ Trương lập tức nổi lên lòng tò mò.
Đây là bắt gian tại giường sao? Bình thường thấy goá phụ Trương một bộ dạng trinh tiết liệt nữ không ngờ còn khá biết chơi.