Cô gái lác mắt ngạc nhiên chưa từng có ai nói cô ta trông đẹp cả còn những thứ khác đã bị cô ta tự động bỏ qua. Chỗ ngồi này cô ta cũng thực sự muốn, nhường hay không nhường một lúc có chút do dự.
Lúc này một số đồng chí nam thấy không ổn lên tiếng bênh vực.
“Đúng vậy, chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn vốn nên giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa, đồng chí nữ này còn say tàu chị nhường chỗ cho người ta đi.”
Một đồng chí nam khác cũng nói: “Vốn không phải chỗ ngồi của mình đây không phải rõ ràng là bắt nạt người sao?”
Mặt cô gái lác mắt lúc xanh lúc trắng tức giận nói: “Tôi đâu có bắt nạt người, tôi cũng đâu có nói không nhường cho cô ta.”
Cô gái lác mắc xách túi của mình ngồi vào chỗ ngồi ngoài cùng. Tô Tiểu Tô nghiêng người gật đầu với hai đồng chí nam ngồi đối diện lối đi để cảm ơn.
Sau đó để túi xách xuống ngồi vào chỗ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh chia tay lời dặn dò của người thân khiến bản thân cô cảm thấy lạc lõng, chưa kịp buồn bã đã giật mình bởi túi hành lý đang được nhét qua cửa sổ. (Truyện đăng trên app TYT)
“Ba, con ở đây. Ba đưa gói đồ cho con.” Giọng nữ hào sảng vang lên.
Tô Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh chỉ thấy một cô gái mặt tròn với kiểu tóc búp bê đã đứng trước mặt mình.
“Con gái đỡ lấy.” Người đàn ông trung niên bên ngoài cửa sổ lại nhét vào một gói đồ nữa.
Tô Tiểu Tô theo phản xạ ngã người ra sau một chút tránh để đồ chạm vào mình, có lẽ nhận thấy động tác của cô, cô gái mỉm cười xin lỗi. Tô Tiểu Tô đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
“Con gái, ở nông thôn phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì nhớ viết thư cho ba nghe chưa.” Người đàn ông trung niên bám vào cửa sổ dặn dò con gái mình nếu không phải vì nhà còn hai đứa nhỏ làm sao phải để con gái mình xuống nông thôn.
“Con biết rồi ba, ba về đi. Đừng quên mỗi tháng gửi tiền cho con nhé!”
“Được rồi.”
Cảm xúc buồn bã vừa dâng lên đã bị cô gái đại pháo nhỏ áo bông sắc này phá hỏng, cô gái mặt tròn để hành lý xuống rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Tô Tiểu Tô.
Một lúc sau tàu hỏa bắt đầu chạy với tiếng cạch cạch. Tô Tiểu Tô nhìn quanh một vòng có người lén lau nước mắt, có người thò nửa người ra cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt, nói vui vẻ thì thực sự chẳng có ai.
Tàu hỏa càng chạy càng xa, mọi người cũng rất im lặng vì từ giờ phút này họ sẽ phải xa quê hương.
Một cậu trai vừa giúp cô nói chuyện vỗ tay nói: “Mọi người nghe tôi nói gặp nhau là duyên đã cùng là thanh niên trí thức xuống nông thôn may mắn được ở cùng một toa tàu chi bằng chúng ta làm quen với nhau. Bắt đầu từ tôi, tôi tên Tống Chí Bân năm nay mười chín tuổi tốt nghiệp trung học đến từ thành phố A.”
Cậu trai khác đã giúp cô nói: “Tôi tên Lưu Kiến Quốc năm nay mười tám tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở đến từ thành phố A.”
Một cô gái nói: “Tôi tên Trương Như Nguyệt năm nay mười tám tuổi tốt nghiệp trung học đến từ thành phố B.”
Cô gái lác mắt ngẩn cằm nói: “Tôi tên Lưu Tiểu Lan năm nay 19 tuổi tốt nghiệp trung học, ba mẹ đều là công nhân viên chức đến từ thành phố B.”
Đồng chí nam đối diện lên tiếng: “Tôi tên Phó Vân Châu năm nay 20 tuổi tốt nghiệp trung học đến từ thành phố Kinh.”
Cô gái bên cạnh cũng lên tiếng: “Tôi tên Ôn Khả Khả năm nay 18 tuổi tốt nghiệp trung học đến từ thành phố Kinh.”
Tô Tiểu Tô sững người nhưng chỉ trong chốc lát không ngờ hai người này đến từ thành phố Kinh, khó trách khí chất toát ra khác với người khác, nội liễm trầm ổn xem ra gia cảnh không tệ.
Lúc này cô gái mặt tròn bên cạnh lên tiếng: “Tôi tên Lâm Vũ năm nay 18 tuổi tốt nghiệp trung học đến từ thành phố A.”
“Tôi tên Tô Tiểu Tô năm nay 18 tuổi tốt nghiệp trung học đến từ thành phố A.”
Tô Tiểu Tô người gầy yếu xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng còn mang chút âm điệu trẻ con không hiểu sao khiến người ta muốn bảo vệ.
Đôi mắt đào hoa vốn nên quyến rũ lúc này lại trong sáng linh động như không nhiễm bụi trần, giọng nói đặc biệt khiến ngay cả Phó Vân Châu vốn lạnh lùng đối diện cũng không nhịn được liếc nhìn thêm.
“Tên bạn nghe hay quá, có phải Tô như mềm mại không?” Cô gái mặt tròn hỏi.
Tô Tiểu Tô nhớ cô ấy nói tên là Lâm Vũ lắc đầu nói: “Không phải, cả hai chữ đều là chữ Tô trong họ Tô.”
“Đặc biệt quá!”
Tô Tiểu Tô mỉm cười không nói thêm, tên của cô và nguyên chủ có hai ý nghĩa nói cái nào cũng không phù hợp.
“Bạn xuống nông thôn ở đâu?”
“Trấn Thanh Thủy huyện Bảo Thanh tỉnh Bắc ở Đông Bắc.”
Lâm Vũ nghe xong vui mừng cười hì hì nói: “Tôi cũng ở trấn Thanh Thủy tuyệt quá chúng ta xuống nông thôn cùng một nơi. Nhìn bạn gầy yếu thế này sau này tôi sẽ chăm sóc bạn.”
Với con mắt tinh đời của cô, cô gái này rõ ràng là người tính cách thoải mái đối với thiện ý của người khác cô tất nhiên tiếp nhận.
“Tôi cũng sẽ chăm sóc bạn.” Tô Tiểu Tô vỗ ngực cam đoan.
Hai người cùng cười, người bên cạnh là Lưu Tiểu Lan không vui khinh thường lẩm bẩm: “Với bộ dạng đó của cô ta có thể chăm sóc ai chứ? Không làm vướng chân người khác là tốt rồi.”
Lâm Vũ nhìn Lưu Tiểu Lan không khác sáo đáp trả: “Liên quan gì đến cô.”
“Cô…” Lưu Tiểu Lan nghẹn lời ‘hừ’ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý nữa. Thật là ‘chó cắn lã Động Tân’ * không biết lòng người tốt * với bộ dạng bệnh hoạn đó của cô ta có thể là người làm việc được sao?Sau này chờ bị liên lụy ch.ết đi
“Đừng để ý cô ta.” Lâm Vũ an ủi Tô Tiểu Tô một câu. (Truyện đăng trên app TYT)
“Không sao, chó cắn bạn một miếng bạn còn muốn cắn lại sao?”
“Chúng tôi cũng đến trấn Thanh Thủy huyện Bảo Thanh.” Ôn Khả Khả đối diện nói.
“À.” Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn về phía đối diện.