Vừa vào khu nhà công vụ đã nghe thấy một nhóm bà già đang ngồi dưới gốc cây vừa hóng mát vừa tán gẫu ríu rít.

“Các chị đã đi xem chưa? Nghe nói cặp gian phu dâm phụ đó đã bị cắt tóc.”

“Đúng vậy, tôi đi xem hôm nay. Ôi trời ơi thảm lắm, theo tôi con người không nên làm chuyện xấu.” 

“Đáng đời.”

Tô Tiểu Tô thản nhiên đi qua, mọi người thấy cô về đều im lặng. Một người phụ nữ bước lên nhiệt tình nói: “Tiểu Tô, thật không ngờ nhà cháu lại xảy ra chuyện như vậy. Mọi việc cháu phải nghĩ thoáng một chút, chăm sóc bản thân là quan trọng nhất. Đến lúc đó, dì sẽ giới thiệu cho cháu một mối tốt. Cháu trai nhà mẹ dì là người tài chưa đính hôn, vài ngày nữa dì sẽ giới thiệu cho hai đứa gặp nhau.” 

Tô Tiểu Tô suýt bật ra lời thô tục, ánh mắt đầy tính toán của bà ta tưởng cô mù không thấy à. (Truyện đăng trên app TYT)

“Cảm ơn dì đã có lòng tốt nhưng không cần đâu, nhà vừa xảy ra chuyện như vậy thực sự là cháu chưa có ý định đó. Hơn nữa, cháu còn nhỏ bên trên còn có chị gái không đến lượt cháu. Dì không bằng tìm mối cho chị Tiểu Thúy trước đi, cháu còn việc phải về nhà trước.” Tô Tiểu Tô nói xong đi thẳng lên lầu.

“Tôi nói này Vương Đại Hoa, chị cũng dám giới thiệu Tiểu Tô cho cháu trai chị à. Ai mà không biết cháu trai chị là tay du côn nổi tiếng ăn nhậu, cờ bạc, gái gú cái gì cũng biết chứ.” Một bà cụ không chịu nổi nói thẳng. 

“Đúng vậy, con gái nhà mình gả không được còn lo chuyện người khác.”

Mọi người cười nhạo, người phụ nữ mất mặt nhổ một cái rồi tức giận bỏ đi.

Tô Kiến Quốc tối đó trở về, hôm nay ông ta đã ly hôn với Trịnh Xuân Hoa trong lòng vui vẻ còn uống chút rượu.

Vài ngày nữa, ông ta có thể đường hoàng đón vợ con về còn hai cô con gái ông ta cũng lười quản, cùng lắm tìm nhà gả đi là xong.

Tô Tiểu Tô ăn xong bữa tối cũng không thèm để ý hai người đó trực tiếp về phòng ngủ.

Tô San San mặt đầy vết thương cũng không dám ra ngoài, đợi khi vết thương trên mặt lành cô ta nhất định sẽ tìm mấy tên du côn để đãi con tiện nhân nhỏ đó. 

Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Tô bắt đầu thu dọn hành lý chăn mền buộc lại cho vào túi, mở tủ của Tô San San lục ra mấy bộ áo bông, quần bông còn mới chín phần gấp gọn nhét vào túi. 

Áo khoác, áo dạ, mũ, găng tay cũng đều nhét vào, lại lấy hai chiếc áo dày trong tủ của mình mang theo còn váy Tô Tiểu Tô không định bỏ qua tuy Đông Bắc rất lạnh nhưng mùa hè năm sau chắc có thể mặc được chứ, thôi kệ mang hết. 

Lại từ không gian lấy ra chậu rửa mặt, vải vóc, len và các vật dụng phù hợp, tất cả đều nhét vào túi hành lý.

Hai túi hành lý lớn nhất đầy ắp, Tô Tiểu Tô định gửi bưu điện luôn. Vali da nhỏ chỉ để mấy bộ quần áo thay đổi và một số đồ vệ sinh, cô định tự mang theo.

Tô Tiểu Tô lại lấy một cái túi xách, bên trong để trứng đã luộc, hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao trắng cùng với bánh kẹo và kẹo sữa thỏ trắng đã mua chuẩn bị ăn dọc đường.

Sau khi thu dọn xong đưa tất cả hành lý vào không gian lưu trữ, Tô Tiểu Tô đi ra khỏi phòng ngủ phát hiện hai người kia đều không có ở nhà trực tiếp vui mừng.

Tô Tiểu Tô quay lại phòng ngủ của mình vung tay một cái trực tiếp thu tất cả đồ đạc kèm đồ nội thất vào không gian lưu trữ, sau đó đến phòng của Tô Kiến Quốc không nhìn lấy một cái trực tiếp vung tay thu hết vào.

Mở cửa phòng đồ của Tô San San đang ở nhìn số đồ đạc không nhiều, thôi vẫn thu vào. 

Đến nhà bếp tìm ra tất cả thực phẩm chỉ có năm cân bột ngô, hai cân bột trắng, một hộp nhỏ dầu, một chai nhỏ muối còn lại chẳng có gì; bà chủ không ở nhà quả nhiên ngay cả người đi chợ cũng không có.

Tô Tiểu Tô vung tay trực tiếp thu bát đũa, nồi sắt lớn, tủ bếp và bếp thực sự không thu được thôi để lại cho họ vậy.

Nhìn bốn bức tường trống trơn nghèo nàn, Tô Tiểu Tô vô cùng hài lòng khóa cửa lớn không quay đầu lại mà đi tìm một góc vắng người lấy từ không gian ra hai hộp cơm nhôm, đi thẳng đến nhà hàng Quốc Doanh gọi một phần hoành thánh, một bánh bao thịt ăn xong bữa sáng lại mua một phần thịt kho, hai phần canh thêm một phần gà rừng nhỏ hầm nấm đựng vào hộp cơm để ăn trên tàu.

Đến gần bưu điện tìm một góc lấy từ không gian ra hai túi hành lý lớn kéo vào bưu điện trực tiếp làm thủ tục gửi, tiện tay mua vài con tem nhìn không có giá trị sưu tầm gì. 

Sau khi làm xong lại đến một bộ phận đặc biệt kia, tìm một đứa trẻ chi năm hào cộng với hai viên kẹo trực tiếp nhờ nó đưa thư tố cáo vào.

Làm xong mọi việc Tô Tiểu Tô vội vã đến ga tàu hỏa. Thở hổn hển đến ga tàu hỏa tìm một góc vắng người lấy từ không gian ra vali da và túi xách rồi bước vào.

‘Đầu đổ máu xây dựng đất nước mới của chúng ta. Tôi là viên gạch cách mạng nơi nào cần thì đến nơi đó hưởng ứng chính sách quốc gia, lên núi xuống nông thôn đến những nơi gian khổ nhất xây dựng nông thôn mới của chúng ta.’ loa phát ra đủ loại khẩu hiệu liên tục khiến Tô Tiểu Tô suýt nữa cũng sôi sục nhiệt huyết.

Ga tàu hỏa đầy người cơ bản đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn và người thân đến tiễn.

Tô Tiểu Tô xách hành lý chen qua đám đông lên tàu. 

“Phiền cho qua một chút, cảm ơn!” 

Đồng chí nam trên lối đi nghe thấy giọng nữ dịu dàng quay người thấy là đồng chí nữ vội nghiêng người nhường đường. 

Tô Tiểu Tô lịch sự gật đầu đi vào trong, cẩn thận tránh hành lý trên đất, khi trong lòng gần muốn chửi thề thì cuối cùng cũng tìm thấy chỗ ngồi của mình.

Đại tiểu thư nhà giàu như cô mỗi lần ra ngoài đều ngồi hạng nhất chưa bao giờ từng ngồi phương tiện giao thông như thế này, ai hảo hán không nhắc chuyện năm xưa.

Nhìn vé tàu lại nhìn số toa tàu xác định chỗ ngồi của mình là bên cửa sổ nhưng ở đó lại ngồi một cô gái lác mắt với hai bím tóc lớn mặc quần áo xám xịt. Ghế đối diện ngồi một nam và một nữ đồng chí.

“Nữ đồng chí này xin chào, phiền nhường một chút.”

Cô gái đó coi như không nghe thấy cũng không ngẩng đầu, cũng không để ý đến Tô Tiểu Tô.

“Đồng chí nữ này, chị ngồi vào chỗ của tôi. Phiền nhường một chút!” giọng Tô Tiểu Tô lớn hơn một chút, mọi người xung quanh đều nhìn qua.

Cô gái lác mắt cảm nhận được ánh nhìn của mọi người trong lòng hơi tức giận, chỉ là một chỗ ngồi cần gì phải so đo như vậy thật là không biết nhìn mặt.

“Đồng chí này, tôi hơi say tàu. Chị ngồi vào chỗ của tôi đi.” (Truyện đăng trên app TYT)

Tô Tiểu Tô nghe giọng điệu ra lệnh của cô ta ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, cô gặp phải kẻ quái đản rồi. 

“Ôi thật là quá trùng hợp, tôi cũng say tàu và say rất nặng. Chị trông xinh đẹp lại tốt bụng chắc chắn sẽ không vì muốn chiếm chỗ của người khác mà nhìn người ta phải chịu khổ vì chị đâu nhỉ. Chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn nên giúp đỡ lẫn nhau, chị chắc chắn sẽ không bắt nạt tôi đúng không?” Tô Tiểu Tô che ngực nói với vẻ mặt yếu đuối.

Xinh đẹp? Tốt bụng? Một nam, một nữ đối diện ngẩng đầu nhìn cô gái lác mắt làm sao nói ra miệng được vậy? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play