Chương 58: Tam kiếm khách (Phần 4)
Nhìn biểu cảm của cô gái ấy, Tào Dũng khẽ cau mày. Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ: Gì vậy?
"Ê, cậu quen sinh viên lớp tôi à?" – Nhậm Sùng Đạt nhanh chóng quay sang chất vấn Chu Hội Thương.
"Tôi làm sao mà quen được?" – Chu Hội Thương bị hỏi bất ngờ, suýt chút nữa giật mình nhảy dựng. Anh ta vội vàng xua tay phủ nhận: "Không quen, tuyệt đối không quen! Sinh viên lớp cậu tôi chưa từng gặp ai. Chỉ là hôm nay có nghe loáng thoáng ở bệnh viện mấy chuyện kỳ lạ của lớp cậu thôi."
"Không quen?" – Đôi mắt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Tào Dũng khẽ chớp.
Nhậm Sùng Đạt bắt đầu tính toán các khả năng: "Chẳng lẽ... cậu – Chu Hội Thương – cuối cùng cũng đẹp trai hơn Tào Dũng?"
"Đừng đùa! So với cậu ta tôi sao so được?" – Chu Hội Thương bị dọa toát mồ hôi, liên tục lắc đầu xua tay.
Anh ta rất rõ ràng về vị trí của mình. Trong ba người họ, về nhan sắc thì anh chắc chắn là thấp nhất. Dù vậy, với khí chất nho nhã, điềm đạm, Chu Hội Thương cũng không thể gọi là xấu. Nhưng dẫu sao đây là ngành y – không phải showbiz, nơi mà nhan sắc quyết định tất cả. Ở đây, người ta đánh giá bằng thực lực chuyên môn.
Nhậm Sùng Đạt liếc nhìn lại hai người bạn học của mình.
Xét về ngoại hình, đúng là Tào Dũng cao hơn hẳn Chu Hội Thương – từ lâu đã được mệnh danh là "giáo thảo" số một của trường. Còn xét về năng lực, Tào Dũng cũng là cái tên nổi tiếng trong giới ngoại khoa, danh tiếng lan khắp các bệnh viện lớn trong nước.
Bất kỳ sinh viên nào khi vừa nhìn thấy ba người bọn họ, người đầu tiên được chú ý và ngưỡng mộ cũng luôn luôn là Tào Dũng. Không ai để ý tới anh – Nhậm Sùng Đạt – hay cả Chu Hội Thương.
Chỉ có… Tạ Uyển Oánh – nữ sinh duy nhất trong lớp – dường như không giống những người khác.
Nhậm Sùng Đạt nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý do tại sao cô lại nhìn Chu Hội Thương chăm chú như vậy.
Cùng lúc đó, anh và Chu Hội Thương phát hiện ra một điều khác thường: Tào soái ca – người luôn lạnh lùng – lại tiếp tục chăm chú nhìn vị tiểu sư muội ấy không chớp mắt.
Chu Hội Thương ghé sát tai anh nói nhỏ:
"Tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy. Nhưng phải công nhận, nữ sinh lớp cậu... xinh thật."
Nhậm Sùng Đạt không thể không đồng tình. Ngày đầu tiên gặp Tạ Uyển Oánh, anh đã gọi đùa cô là “tiểu công chúa”. Nếu nhan sắc cô không đủ gây ấn tượng, chắc chắn anh đã bị cả lớp nam sinh phản pháo rồi. Vì ai cũng thầm thừa nhận – cô đúng là xinh đẹp.
Nghe đâu, vì chuyện đó mà hôm nay sinh viên lớp anh còn đề xuất tổ chức bình chọn lại hoa khôi lớp.
Điều khiến anh và Chu Hội Thương thật sự bất ngờ là phản ứng của Tào Dũng.
Từ tiểu học đến đại học, Tào Dũng luôn là “nam thần quốc dân”, đi đến đâu cũng được con gái theo đuổi. Nhưng dù từng gặp không ít mỹ nữ, chưa bao giờ hai người họ thấy anh ta nhìn một ai với ánh mắt như tối nay – chăm chú, sâu thẳm và... có phần ngơ ngác.
Quái lạ thật... – Nhậm Sùng Đạt khẽ chạm trán mình như muốn xác định lại hiện thực.
Chu Hội Thương – vốn rất nhiều chuyện – tiếp tục tựa lên vai anh, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu hẹn cậu ta đến ăn tối à? Định hỏi chuyện lớp học?"
Thấy xung quanh bắt đầu đông người qua lại, Nhậm Sùng Đạt nói:
"Vào ăn rồi nói tiếp. Hai người ở bệnh viện cả ngày rồi, chắc cũng đói."
Thật ra, đói là chắc rồi. Bác sĩ ngoại khoa đứng mổ một ngày, đến uống nước còn không có thời gian, thể lực tiêu hao rất lớn.
Chu Hội Thương lập tức thú nhận:
"Tôi vừa gặm hai cái bánh quy trước khi tới."
"Vào đi, bảo đầu bếp làm thêm vài món." – Nhậm Sùng Đạt phẩy tay ra hiệu.
Mọi người theo anh bước vào một quán cơm nhỏ tên A Vượng xào rau, nằm khuất trong góc phố. So với các quán ăn mặt đường, nơi này yên tĩnh hơn, thích hợp để trò chuyện riêng tư.
Ba người họ ngồi vào bàn trước. Tạ Uyển Oánh định chào thầy rồi rời đi, nhưng khổ nỗi... vị phụ đạo viên kia chưa nói xong chuyện với cô.
Cô đứng yên một lúc thì nghe tiếng gọi:
"Ngồi đi." – Giọng Nhậm Sùng Đạt vang lên.
Tạ Uyển Oánh vừa định kéo ghế ngồi thì một người đàn ông bên cạnh đã nhanh tay cầm lấy ghế giúp cô, nhẹ giọng nói:
"Ngồi đi."
Cô ngẩng đầu – chính là Tào Dũng, người nổi danh khắp bệnh viện, đang mỉm cười đặt ghế cho cô.