Chương 57: Tam kiếm khách (Phần 3)

Câu nói vừa rồi vang lên giữa không khí phố xá náo nhiệt, tình cờ lọt vào tai Nhậm Sùng Đạt – người đang đạp chiếc xe đạp cổ tiến lại gần. Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước: kia chẳng phải là bạn học cùng lớp – Tạ Uyển Oánh hay sao?

Khi anh tiếp tục hướng mắt về phía xa hơn, lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc khác: Tào Dũng. Mà Tào Dũng lại đang nhìn... Tạ Uyển Oánh?

Lúc này, Tạ Uyển Oánh đang cúi đầu bước đi, hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt xung quanh.

Tiếng bánh xe đạp lăn lách cách vang lên từ phía sau. Đúng lúc cô chưa kịp phản ứng, một giọng nam cất lên bên cạnh:

"Tạ Uyển Oánh!"

Giật mình, Tạ Uyển Oánh ngẩng đầu, lập tức chạm mặt với gương mặt quá quen thuộc của “giáo chủ” Nhậm Sùng Đạt – người từng khiến cô đau đầu không ít lần. Cô thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nét mặt rồi đáp lễ:

"Chào phụ đạo viên."

Nhậm Sùng Đạt thấy phản ứng đầy cảnh giác của cô mà bật cười trong lòng. Trước giờ, nữ sinh này luôn thể hiện một vẻ bình tĩnh đáng nể trong lớp học, không giống người sẽ bị bất ngờ dễ dàng như vậy. Hôm nay lại bị anh làm giật mình, trông thật thú vị.

"Ăn tối chưa?" – Anh hỏi.

"Em ăn rồi, phụ đạo viên." – Cô đáp gọn gàng.

"Vậy đi dạo một chút nói chuyện nhé." – Nhậm Sùng Đạt đề nghị.

Tạ Uyển Oánh thoáng sững người. Triệu Vĩ từng nói rằng nếu có cơ hội, nên chủ động tiếp cận Nhậm giáo chủ. Nhưng cậu ấy không nhắc phải làm sao nếu chính anh ta là người chủ động bắt chuyện trước…

Cô chỉ còn cách im lặng đi theo sau.

Nhậm Sùng Đạt có vẻ đang trên đường đi ăn, rẽ vào một ngã tư, đến trước một quán ăn khuya rồi dựng xe đạp sát tường. Anh quay đầu gọi to:

"Tào Dũng!"

Nghe tiếng gọi, Tạ Uyển Oánh cũng quay đầu lại – dưới ánh đèn vàng nhạt, cô nhìn thấy người thanh niên đang đứng đó.

Cái nhìn đầu tiên: rất đẹp trai.
Cái nhìn thứ hai: Cô nhớ ra anh từng đứng ở cổng bệnh viện cùng một nhóm sinh viên trò chuyện, lúm đồng tiền rõ nét, gương mặt tươi sáng như ánh mặt trời.

Đến cái nhìn thứ ba – hiện tại – anh đứng ngay trước mặt cô, mặc áo sơ mi sọc đen, xắn tay áo lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc. Một tay đút túi quần, tạo nên dáng vẻ vừa bất cần vừa thu hút. Tóc mái rủ nhẹ, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh dưới ánh đèn. Anh ta là kiểu nam giới hiếm có với ánh mắt hút hồn.

Vấn đề là: anh ta còn là bác sĩ.

Tạ Uyển Oánh không khỏi nghĩ thầm: Một ngoại hình thế này mà đi làm bác sĩ, chẳng phải quá phí phạm sao? Nếu đi làm diễn viên, đảm bảo sẽ là lưu lượng đỉnh cao.

Điều khiến cô khó hiểu hơn cả là: anh ta đang... nhìn cô không chớp mắt.

Cứ như bị đóng băng, ánh mắt đứng yên trên gương mặt cô, như thể đang dùng X-quang để soi vậy.

Tạ Uyển Oánh chỉ còn biết... chớp chớp mắt.

Cô biết mình từng gặp anh, nhưng chắc chắn anh chưa từng biết đến sự tồn tại của cô.

Lúc này, từ phía sau lại xuất hiện một nam sinh đeo kính, nhìn thấy cảnh hai người đứng nhìn nhau không nói gì thì tỏ ra tò mò. Anh ta điều chỉnh kính rồi tiến lại gần, huých nhẹ vào vai Nhậm Sùng Đạt:

"Hai người này là sao vậy? Cô gái kia là ai vậy?"

"Sinh viên lớp tôi." – Nhậm Sùng Đạt đáp.

"À, là người duy nhất trong lớp cậu đó hả? Nghe bảo ngày đầu tiên đã khiến cậu bị ‘quê độ’ đúng không?" – Nam sinh đeo kính cười phá lên.

Nhậm Sùng Đạt bất đắc dĩ nhếch mép: đúng là không thoát khỏi miệng đám bạn thân.

"Tôi còn nghe nói... Cậu gọi người ta là ‘công chúa nhỏ’, ai ngờ người ta là ‘nữ vương’ thật sự."

"Thôi được rồi, Chu Hội Thương, giờ cậu không còn làm phụ đạo viên nữa thì không hiểu được đâu. Chuyện này không dễ xử lý chút nào, còn châm chọc tôi à?" – Nhậm Sùng Đạt cau mày.

Chu Hội Thương?

Cái tên đó lập tức khiến Tạ Uyển Oánh cảnh giác. Cô nhớ ngay đến thông tin Triệu Vĩ từng tiết lộ: Chu Hội Thương là một trong “Tam kiếm khách”, và là người duy nhất còn ở lại chuyên ngành Ngoại Tim – Lồng ngực.

Mà Ngoại Tim – Lồng ngực cũng chính là hướng đi mà cô đã quyết tâm theo đuổi từ đầu.

Không thể chần chừ thêm, Tạ Uyển Oánh lập tức quay đầu nhìn kỹ người được gọi là “đàn anh” này.

Chính hành động ấy đã khiến ba người đàn ông còn lại nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của cô gái trước mặt.

Từ một ánh mắt vốn bình tĩnh như nước, đột nhiên lại sáng lên long lanh như có sao trời lấp lánh – như thể cô đã nhìn thấy một thần tượng thực thụ...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play