Chương 59: Tam kiếm khách (Phần 5)

"Em cảm ơn thầy!" – Tạ Uyển Oánh vội vàng cúi đầu cảm ơn, đón lấy chiếc ghế được đưa tới.

Hai người còn lại liếc nhau, lập tức ghé tai thì thầm:

"Hôm nay cậu ta thật kỳ lạ, cực kỳ kỳ lạ, cậu không thấy sao?"

"Cậu ta trước giờ chưa từng kéo ghế cho cô gái nào!"

"Có khi nào bị sốt không?"

"Nếu bị sốt, chắc chắn là vùng nào đó ở não bị tổn thương. Nhưng mà bản thân là bác sĩ Ngoại Thần kinh, chẳng lẽ lại không tự biết mình bị gì?"

Tào Dũng ngồi xuống, liếc ánh mắt không hài lòng về phía hai người anh em nhiều chuyện đang thì thầm như mấy bà tám.

Hai người kia lập tức làm như không có chuyện gì, rót trà, gọi phục vụ:
"Cho bọn anh vài món ăn nóng đi đã, đói quá rồi!" – vừa gọi, vừa hỏi thêm:
"Ở đây có gì để uống không?"

Câu hỏi còn chưa được trả lời, thì có một giọng nói chen vào:

"Em muốn uống gì?"

Ba người còn lại đồng loạt sửng sốt. Người vừa lên tiếng không ai khác, chính là Tào Dũng.

Một lúc sau, Tạ Uyển Oánh mới nhận ra người ta đang hỏi mình. Cô hơi lúng túng, vì bản thân chỉ đến để trả lời thầy phụ đạo, không ngờ lại bị hỏi đến đồ uống.

"Không biết chọn gì đúng không?" – Tào Dũng thấy nét mặt ngơ ngác của cô, quay sang nói với nhân viên phục vụ:
"Cậu giới thiệu thử đi, ở đây có loại nào ngon?"

Nhân viên lễ phép trả lời:
"Dạ, bên em có Fanta, Pepsi, Coca, Trà Vương Lão Cát, và cả sữa bò Vượng Vượng nữa ạ."

Tạ Uyển Oánh vẫn chưa chắc mình có nghe nhầm hay không.

Đối diện, Chu Hội Thương bật cười:
"Anh Tào hỏi em muốn uống gì đấy, em cứ thật thà mà trả lời. Anh ấy chưa bao giờ mời sư muội uống gì đâu, em tranh thủ ghi công đi!"

"Như vậy... có hơi không phải phép..." – Tạ Uyển Oánh thật thà trả lời, trong lòng nghĩ: chuyện chọc ghẹo đàn anh hay thầy giáo như thế này, cô thật sự không quen làm.

Câu trả lời khiến cả ba người đàn ông cùng sửng sốt, rồi sau đó phá lên cười.

Nhìn ba người cười, thần thái càng thêm cuốn hút – ba “giáo thảo” của trường, mỗi người mang một khí chất riêng biệt, phong độ ngời ngời. Nữ sinh nào nhìn thấy cũng khó mà không rung động. Không tự chủ được, Tạ Uyển Oánh cũng khẽ mỉm cười theo.

Thấy cô mỉm cười, ba người kia bất giác im bặt.

Tào Dũng lúc này nhớ lại buổi trực hôm trước – khi ấy vì cấp cứu gấp nên không nhìn rõ cô. Giờ đây, dưới ánh đèn sáng, anh mới thật sự nhìn kỹ gương mặt ấy – khuôn mặt thanh tú như trứng ngỗng, trông chẳng khác gì một tiểu tiên nữ giáng trần.

Ngũ quan thanh thoát, khí chất độc lập, quần áo giản dị, tóc tết hai bên thành hai bím nhỏ, vai đeo một chiếc túi vải xanh đậm, không hề chạy theo xu hướng thời trang. Cô giống như nhân vật bước ra từ một bộ phim thanh xuân – mộc mạc, thuần khiết, nụ cười nhẹ như một đóa hoa quỳnh nở rộ, đẹp đến nao lòng.

"Cậu ta lại nhìn đơ ra rồi kìa!" – Chu Hội Thương khẽ thì thầm bên tai Nhậm Sùng Đạt, dùng tay che miệng như tránh gió lùa.

Nhậm Sùng Đạt vội ho khan một tiếng, đánh tan không khí kỳ lạ:
"Ăn cơm đi, ăn cơm đi."

Đồ ăn được dọn lên. Thấy vậy, Tạ Uyển Oánh không muốn làm phiền mọi người ăn tối nên quay sang hỏi:

"Thầy Nhậm, thầy gọi em đến... là có chuyện gì ạ?"

"À, không có gì đâu." – Nhậm Sùng Đạt giật mình nhớ lại cái cớ gọi cô đến, nhưng giờ không nghĩ ra lý do nào hợp lý, đành cười gượng:
"Thầy cũng quên mất rồi. Để khi nào nhớ ra thì nói sau nhé."

Nghe thế, Tạ Uyển Oánh lễ phép đứng dậy cáo từ.

Bóng dáng cô nhẹ nhàng như một làn mây, nhanh chóng khuất khỏi cửa quán. Ngoài đường có người nhìn thấy, còn huýt sáo một tiếng dài.

Chu Hội Thương và Nhậm Sùng Đạt đồng loạt quay sang nhìn Tào Dũng.

Tào Dũng vẫn thản nhiên gắp một miếng rau như thể không cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ.

"Nghe nói hồ sơ của cô ấy là do cậu đề xuất. Là vì hai người đã quen nhau từ trước sao?" – Nhậm Sùng Đạt không kiềm được mà hỏi thẳng.

"Quen từ trước?" – Chu Hội Thương ngạc nhiên, "Nhưng trước giờ tụi mình đâu có gặp cô ấy. Hai người họ quen nhau từ bao giờ vậy?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play