Chương 24: Trạng Nguyên khối Tự nhiên
“Chị đang nói gì vậy chứ!" – Chu Nhược Mai lập tức cau mày, đáy mắt ánh lên vẻ nghi ngờ – "Ý là con gái chị chuẩn bị vượt mặt con trai em sao?"
Giọng bà trầm xuống, hỏi tiếp:
"Em chắc là cô giáo của Oánh Oánh nói điểm đó đủ đậu trường Y ở thủ đô?"
"Chắc chắn rồi, chính cô giáo nói mà."
"Không phải! Là nó tự nói!" – Tạ Trường Vinh đứng bên cạnh chen vào.
"Oánh Oánh tự nói à?" – Chu Nhược Mai nắm lấy điểm yếu trong lời của chị họ, phá lên cười –
"Thế thì không được rồi, phải là giáo viên nói chứ không thể tự nó nói được! Nó đâu thể tự phán định kết quả như thế!"
"Chị tin con bé, nó nói là cô giáo bảo đủ điểm thì chắc chắn không nói dối." – Tôn Dung Phương vẫn kiên quyết tin tưởng vào con gái mình.
"Nó thi được bao nhiêu điểm? Đưa em xem nào." – Chu Nhược Mai hỏi giọng đầy vẻ bâng quơ.
"721 điểm." – Tôn Dung Phương đáp.
"Cái gì cơ?" – Trong khoảnh khắc, Chu Nhược Mai tưởng tai mình nghe nhầm.
"721 điểm." – Tôn Dung Phương sợ mình đọc sai, liền lấy bảng điểm của con gái ra đọc lại thật kỹ – "Đúng rồi, là 721 điểm."
Lúc này thì Chu Nhược Mai nghe rõ ràng, trợn mắt hét lên:
"CHị đọc nhầm rồi! Nhìn lầm rồi! Chắc chắn là sai rồi!"
Chu Nhược Mai vốn rất rõ ràng kỳ thi đại học có tổng điểm là bao nhiêu. Bà đã từng trải qua cùng con trai và con gái mình. Tổng điểm thi là 750, mà 721 thì chẳng khác nào... đứng đầu toàn tỉnh!
"Thật sự là 721 điểm tổng." – Tôn Dung Phương cẩn thận đọc bảng điểm thêm ba lần rồi khẳng định lại –
"Em họ à, chị dù chỉ học hết lớp Một, nhưng con số thì chị vẫn biết đọc, vẫn biết tính."
"Nhược Mai!"
Tiếng gọi từ cửa vọng vào, là chồng cô – Đinh Ngọc Hải – vừa tan ca trở về. Chu Nhược Mai vội quay người lại.
"Em biết năm nay thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh ta thi được bao nhiêu điểm không?" – Đinh Ngọc Hải vừa cởi giày da, vừa thoải mái trò chuyện với vợ như đang tám chuyện thường ngày.
Thành tích đại học vừa công bố, tin tức lan truyền nhanh chóng khắp nơi. Trong bệnh viện, mọi người đã bàn tán rôm rả từ sớm – họ là giới trí thức, càng quan tâm tới điểm thi hơn ai hết. Nếu hôm nay không nghỉ, chắc Chu Nhược Mai cũng đang buôn chuyện với đồng nghiệp rồi.
"Bao nhiêu điểm?" – Chu Nhược Mai tò mò hỏi chồng.
"721 điểm. Em biết không, thủ khoa tự nhiên năm nay lại là học sinh trường cấp ba Kim Kiều của thị trấn mình đó! Thật không thể tưởng tượng nổi!" – Đinh Ngọc Hải vừa vỗ trán vừa kinh ngạc –
"Em thử nghĩ xem, từ trước tới giờ, thủ khoa tự nhiên toàn do trường cấp ba ở tỉnh lỵ nắm giữ, thị trấn mình chưa bao giờ có được!"
"721 điểm?" – Đôi mắt Chu Nhược Mai tròn xoe như hai quả chuông đồng.
"Em đang gọi điện cho ai thế?" – Đinh Ngọc Hải gõ nhẹ vai vợ hỏi –
"Chẳng phải con gái của chị họ đang học ở Kim Kiều à? Hỏi thử xem có phải bạn của nó giành thủ khoa không?"
"Con bé... con bé..." – Chu Nhược Mai bắt đầu ấp úng.
"Nó thi được bao nhiêu điểm?" – Đinh Ngọc Hải hỏi.
"721..." – Chu Nhược Mai nói nhỏ dần – "Cũng có khi em họ em đọc nhầm..."
"721 điểm chẳng phải là thủ khoa tự nhiên sao?" – Đinh Ngọc Hải sững người, rồi chợt hiểu ra, trợn mắt hỏi lại –
"Em nói con bé đó là thủ khoa khối Tự nhiên?"
"Không không không! Không thể nào! Không thể nào!" – Chu Nhược Mai vội kêu lên.
"Em họ, em đang nói cái gì thế?" – Tôn Dung Phương nghe ra sự bất thường trong giọng của chị họ, lo lắng hỏi.
Tạ Trường Vinh cũng áp sát tai vào ống nghe để nghe rõ hơn.
Trong khi đó, Tạ Hữu Thiên chạy vào nói với ba mẹ:
"Chị đang ở trong phòng thu dọn đồ chuẩn bị đi."